Nhờ hình ảnh bình thường tốt đẹp của Cố Tri Niên trong mắt mọi người. Nam nữ chính sau khi thương lượng đều sẳn sàng đồng ý đối diễn với Cố Tri Niên trước, bảo đảm Cố Tri Niên có thể thuận lợi tránh được kỳ phát tình.
Cố Tri Niên vô cùng biết ơn, ngoài biết ơn còn cả cảm giác áp lực tăng gấp bội. Nhưng có áp lực mới có động lực, từ trước đến nay Cố Tri Niên rất thông thạo trong việc quản lý cảm xúc của mình. Cậu biến những áp lực này thành động lực diễn xuất, lúc quay phim càng khắc khổ, càng thêm chuyên chú.
Lúc nhập vai, đạo diễn Từ không nhịn được mà giơ ngón tay cái với Cố Tri Niên.
Sau khi trải qua hai ngày với nửa buổi tối để đẩy nhanh tiến độ công việc, Cố Tri Niên cuối cùng cũng hoàn thành tất cả cảnh quay của Hạ Lan Phục – mặc dù cảnh Hạ Lan Phục chết có chút khó khăn.
Bởi vì kỳ phát tình của Cố Tri Niên đã đến đúng dự kiến, khi quay được một nửa cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể khác thường: tất cả tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào khát vọng tin tức tố của Triệu Duy Trinh, mà người Cố Tri Niên mong đợi chắc hẳn là còn đang ở bên ngoài chờ mình.
Do phản ứng của cơ thể có chút mạnh, khả năng nhập vai của Cố Tri Niên cũng khó khăn hơn so với mấy cảnh trước đó. Dù vậy thì con người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, Cố Tri Niên hiện tại chỉ muốn cho quay cho nhân vật phức tạp Hạ Lan Phục này một cái kết thúc hoàn mỹ.
Vì thế cậu đè nén dục vọng theo bản năng cơ thể, đắm mình trong cảnh tượng cảm động về một Tà Thần ngã xuống từ giữa không trung rơi xuống tuyết, cuối cùng chết ở trong vũng máu.
Sau khi đạo diễn Từ hào hứng hô một tiếng "OK", tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều vỗ tay vì Cố Tri Niên — Cố Tri Niên mới ra đời còn non trẻ đã được mọi người công nhận, Hạ Lan Phục cũng nhất định sẽ trở thành một điểm nóng trong phim mới năm nay.
Chỉ là Cố Tri Niên lại không có thời gian hưởng thụ những tràng vỗ tay này. Cậu nằm trên đệm đạo cụ, nhưng cả người vô lực, căn bản không dậy nổi. Tất cả mọi người đắm chìm trong niềm vui, vẫn là Vương Tần cách đó không xa phát hiện Cố Tri Niên có điều gì đó không ổn.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Cố Tri Niên, nhìn thấy khuôn mặt có chút ửng hồng của Cố Tri Niên: "..."
Tuy rằng Vương Tần không ngửi thấy tin tức tố của Cố Tri Niên, nhưng Omega xinh đẹp đến mức nên dùng từ hoàn mỹ để hình dung lộ ra biểu tình khiến người ta có chút ngứa ngáy này, thật sự là làm cho Vương Tần kinh ngạc không nhẹ. Hắn hắng giọng: "Tri Niên, cậu làm sao vậy?"
Cố Tri Niên phản ứng vô cùng chậm chạp, cậu há miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, Phương Cầm cách đó không xa liền chạy tới. Người phụ nữ trung niên không dấu vết mà ngăn cách tầm mắt Vương Tần nhìn về phía Cố Tri Niên: "Tri Niên, Tri Niên?"
"Chị Cầm" Cố Tri Niên chậm chạp nói, trong lời nói đã có chút mê man. Phương Cầm nhất thời thầm kêu lên không ổn rồi, cô nhìn quanh bốn phía, muốn gọi một nhân viên công tác beta đến giúp mình đưa Cố Tri Niên ra ngoài.
Kết quả nhân viên công tác còn chưa tìm được, một cái thân ảnh Alpha cao lớn mặt mày sắc bén xuất hiện trong tầm mắt Phương Cầm — là người thừa kế của Triệu gia.
Alpha bước nhanh về phía Cố Tri Niên, bởi vì khí thế của anh quá mạnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh. Triệu Duy Trinh cau mày đón những ánh mắt này đi tới bên cạnh Cố Tri Niên, chuẩn bị ôm Cố Tri Niên rời đi.
Vương Tần lại đè bả vai Triệu Duy Trinh lại: "Anh là ai? Ai cho phép anh xông vào đoàn phim?"
"Buông ra" Âm thanh của Triệu Duy Trinh lạnh lùng đến rét run, tầm mắt anh một giây cũng không rời khỏi gương mặt Cố Tri Niên. Thái độ kiêu ngạo của Alpha này khiến Vương Tần, người cũng là Alpha, tức giận: "Anh —"
"Vương Tần." Phương Cầm bên cạnh cắt ngang sự chất vấn của Vương Tần: "Cậu ấy là chồng của Tri Niên."
Trong lúc Vương Tần còn đang ngơ ngác, Triệu Duy Trinh hất tay Vương Tần ra, ôm lấy Cố Tri Niên rời khỏi đoàn phim, bước chân vững vàng như một cơn gió cũng không hề quay đầu lại.
Câu này của Phương Cầm tạo lên một làn sóng ngầm. Cơ bản những người ở đây ngoại trừ Từ Dục và Phương Cầm, không ai biết Cố Tri Niên đã kết hôn — không phải cậu chỉ mới 23 tuổi sao? Kết hôn sớm như vậy, sau khi kết hôn còn vào giới giải trí? Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Hơn nữa người đàn ông đưa Cố Tri Niên đi có khí chất bất phàm, chẳng lẽ chính là bởi vì có một người chồng như vậy, Cố Tri Niên mới có thể được đạo diễn Từ liếc mắt một cái chọn trúng để diễn vai Hạ Lan Phục? Tuy rằng vai Hạ Lan Phục này Cố Tri Niên diễn rất tốt, nhưng trong lòng mọi người vẫn mang chút khinh nhờn — thảo nào bình thường Cố Tri Niên lịch sự rõ lý như vậy, hóa ra là một người từng trải biết thu phục lòng người!
Cơ bản là Từ Dục hiểu rõ tâm tư của những người này. Đạo diễn nổi tiếng từ trước đến nay tính tình không tốt lắm cau mày: "Cố Tri Niên là Hạ Lan Phục mà tôi tìm được, tôi chọn cậu ấy là vì cậu ấy thích hợp với vai diễn này, cậu ấy đã kết hôn hay chưa kết hôn cũng không liên quan gì đến việc cậu ấy có quay phim hay không."
"Nếu có ai muốn ra ngoài bàn tán về chuyện xảy ra ngày hôm nay thì cứ thử xem." Tính đạo diễn nóng nảy đến bất ngờ, những lời cảnh báo lạnh lùng này đã thành công ổn định tình hình.
Cố Tri Niên người bị Triệu Duy Trinh ôm đi không biết mình lại nợ đạo diễn Từ một ân tình lớn. Cậu vùi trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, trong miệng gọi đi gọi lại tên Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh không ừ hử một tiếng nào, chỉ đóng gói người nhét vào ghế sau, bảo tài xế khởi động xe.
Xe chạy trên đường, Cố Tri Niên đưa tay túm lấy quần áo trên vai Triệu Duy Trinh: "Triệu Duy Trinh"
"Cố Tri Niên, đồ ngu ngốc." Triệu Duy Trinh trầm giọng đánh giá. Cố Tri Niên chậm chạp chu miệng, cậu bò đến đùi Triệu Duy Trinh ngồi xuống: "Lại mắng tôi ngu ngốc, trước kia thành tích của anh còn không tốt bằng tôi."
Triệu Duy Trinh thiếu chút nữa tức cười. Anh nhéo miếng thịt mềm bên hông Cố Tri Niên: "Thành thật một chút."
"Không muốn — " Cố Tri Niên cố ý nói, vừa nói vừa xé miếng dán ngăn cách ở một bên cổ xuống: "Anh Duy Trinh"
Số lần Cố Tri Niên chủ động gọi Triệu Duy Trinh là anh rất ít, hơn nữa cơ bản mỗi một lần gọi đều có mục đích. Ví dụ như hiện tại, Cố Tri Niên chỉ là sóng mắt lưu chuyển nhìn Triệu Duy Trinh một cái, Triệu Duy Trinh liền biết cái tên hư hỏng này muốn làm cái gì.
Alpha còn đang giận Cố Tri Niên lại không ý thức nguy cơ, anh không dễ dàng làm theo ý muốn của Cố Tri Niên: "Muốn rồi sao?"
Cố Tri Niên nhẹ nhàng gật đầu.
"Muốn cũng phải chịu đựng, đây là nơi công cộng." Alpha khi nói ngữ khí nghe rất là nghiêm trang – nếu như bỏ qua phản ứng thành thật của cơ thể Triệu Duy Trinh.
Cố Tri Niên ủy khuất bĩu môi, trên người tỏa ra mùi anh đào càng ngày càng nồng nàn: "Anh Duy Trinh"
Triệu Duy Trinh hít sâu một hơi, sau khi hạ tấm màn ngăn giữa ghế trước và ghế sau xuống, cúi đầu dùng răng nanh cắn vào trong tuyến thể mềm mại bên cổ Cố Tri Niên.
Cảm giác dung hòa tố tin tức đối với Cố Tri Niên mà nói tuyệt không thể tả, cậu đưa tay ôm lấy lưng Triệu Duy Trinh, miệng nỉ non không ngừng, thân thể cũng không được nhịn muốn sát gần Triệu Duy Trinh hơn một chút.
Triệu Duy Trinh cắn xong lại hôn lên môi Cố Tri Niên, ngăn chặn cái miệng đang thở hổn hển không ngừng của cậu.
Khi tài xế lái xe đến căn phòng tân hôn của hai người, giọng nói của Triệu Duy Trinh mang theo mệnh lệnh từ sau lưng truyền đến: "Xuống xe."
Tài xế nghe ra lời này là nói với mình, nếu còn chậm một giây nữa anh ta có thể sẽ nghe thấy gì đó không nên nghe — tuy rằng trên đường về nhà đã loáng thoáng nghe được một ít.
Để bảo vệ bát cơm, tài xế nhanh chóng xuống xe, chỉ để lại thiếu gia Alpha và thiếu phu nhân Omega của nhà bọn họ, ban ngày ban mặt để cho thân xe lắc lư không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]