Tiếng đàn piano vẫn còn du dương nhẹ nhàng và sâu lắng bên trong khán phòng.
Động tác đột ngột đứng lên của Kiều Nam Kỳ có chút khác lạ.
Chu Việt Tình tuy rằng không nghe được đầu dây bên kia điện thoại đang nói gì, nhưng sự thay đổi 180 độ này khiến cô nghi ngờ trong lòng, lại sinh ra một loại cảm giác Kiều Nam Kỳ bây giờ dễ nói chuyện hơn vừa rồi rất nhiều.
Vì thế cô nhân cơ hội nói: "Kiều tiên sinh vừa rồi là nói giỡn sao? Trước đó tôi đã giao đội ngũ y tế cho Triệu Vanh, ngài không phải đồng ý nhẹ tay, không tiếp tục giúp đỡ Nguyễn Thừa đối phó với chúng tôi rồi sao?"
Kiều Nam Kỳ liếc nhìn Chu Việt Tình, bởi vì hai chữ 'Triệu Vanh' vừa rồi mà đã đè nén hết những cảm xúc vốn không nên xuất hiện trên người y vừa nãy, lại lạnh lùng tới mức làm Chu Việt Tình quên hết những gì vừa nói.
Mọi sự thất thố bởi vì cuộc gọi vừa rồi giống như tất cả chỉ là ảo giác.
Y hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi có nuốt lời sao?"
--- không có.
Y rõ ràng chỉ hỏi một câu, nhưng trong lòng Chu Việt Tình lại tự khắc có đáp án.
Kiều Nam Kỳ chỉ đồng ý không giúp đỡ Nguyễn Thừa, lại không hứa hẹn gì bản thân sẽ không ra tay.
Từ đầu tới cuối, là cô tự nghĩ vị Kiều đại thiếu này từ Dương Thành tới để giúp đỡ nhà họ Nguyễn xong sẽ rời đi, còn Kiều Nam Kỳ thì chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3679748/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.