Lục Tinh Bình nhẹ nhàng nói những lời này, nhưng không khí lại trở nên nặng gấp ngàn lần so với lời nói nhẹ nhàng ấy.
Nhân viên công tác đã ổn định chỗ ngồi cho những khách ngồi ở hàng xa, phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.
Mặt trời dần chuyển về Tây, ánh nắng mùa đông không chói mắt từ từ xuyên qua mái kính giống một luồng khí ấm áp chảy qua. Bên ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng bên trong lại yên bình ấm áp.
--- Ngoại trừ không khí có chút kỳ lạ giữa nhân vật chính hôn lễ và bạn bè của bọn họ.
Lát sau.
Kiều Nam Kỳ lúc đầu có chút cúi đầu, không biết đang đè nén nét mặt gì, sau khi ngẩng đầu lên lại, y mới trở lại dáng vẻ sâu không lường vừa rồi mới nói chuyện với người khác.
Chỉ là tay cầm ly rượu quá dùng sức, gân xanh nổi trên mu bàn tay, giống như đang kìm nén cảm xúc to lớn nào đó.
Y vậy mà cười.
Nụ cười so với khóc còn muốn xé lòng người hơn.
"Được." Y chỉ nói thế.
Người khác njghe vào, cũng không biết y đang 'Được' cái gì.
Hạ Viễn Đồ ở một bên nhìn, nhìn bên ngoài thì giống bọn họ đang thoải mái trò chuyện, nhưng không hiểu sao nhìn thân thể căng cứng của Kiều Nam Kỳ, lại có cảm giác khoảnh khắc tiếp theo Kiều Nam Kỳ sẽ không chịu nổi mà ngã xuống.
Nhưng Kiều Nam Kỳ không thế.
Y chẳng không không thế, mà còn nhấp một ngụm rượu đã cụng ly với Lục Tinh Bình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3498881/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.