Hốc mắt của Kiều Nam Kỳ rất đỏ.
Sau khi nghe Triệu Vanh nói hai câu cuối cùng, trong mắt thậm chí còn hiện lên vẻ mờ mịt.
Đây là điều y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thốt ra từ trong miệng của Triệu Vanh. Y luôn cho rằng Triệu Vanh sẽ luôn là người dịu dàng như trước, mặc dù có tức giận không vui đi chăng nữa cùng lắm chỉ từ chối như cũ mà thôi.
Nhưng mỗi một lần, y lại như gặp được một Triệu Vanh khác.
Không phải Triệu Vanh sẽ luôn mỉm cười nhìn mình, mà là Triệu Vanh sẽ nói ra những lời lạnh lùng.
Những lời này so với im lặng không đáp lại, so với trực tiếp từ chối, còn sát muối vào tim hơn.
Mỗi câu mỗi từ, đều sắc bén như dao lam.
Kiều Nam Kỳ không còn gì để nói.
Y chậm rãi buông tay ra, lùi về sau một bước, rồi mới phát hiện trên môi Triệu Vanh cũng dính chút máu tươi, nhưng lại không có vết thương gì.
Lúc này Kiều Nam Kỳ mới chợt nhận ra mùi máu tươi thoang thoảng vừa rồi.
Y giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của mình, lúc chạm vào mới nhận ra là môi dưới của mình bị rách, Y vừa rồi bối rối tới thế nào mà lại không thể nhận ra điều đó.
Máu cũng không nhiều, chỉ dính trên đầu ngón tay, che đi vết thương do mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lần trước, giống như đang trang trí cho nó càng thêm chói mắt.
Triệu Vanh thấy y cuối cùng cũng lui ra, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3442083/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.