Triệu Vanh nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Cậu cố gắng lắm mới uống được một hớp cà phê hàng thật giá thật ở đây, vậy mà cà phê vì câu nói của Lục Tinh Bình mà xém nữa phun ra hết.
Lục Tinh Bình thông minh hơn cậu nghĩ quá nhiều, cũng thẳng thắn không chịu nổi.
Cậu còn đang định khéo léo nhìn thái độ của Lục Tinh Bình ra sao, không nghĩ tới còn chưa ăn cơm, Lục Tinh Bình lại chủ động nhắc tới chủ đề này.
Hai tay Triệu Vanh giữ ly nước, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, ngón tay cọ xát vào thành ly, mới đè nén nổi hoảng loạn ngay lúc này.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn lén sắc mặt của Lục Tinh Bình.
Lại đụng phải ánh mắt của Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình nhướng mày: "Muốn suy đoán thái độ của tôi à?"
Triệu Vanh: "......"
Nhìn ra được thì cũng đừng nói ra chứ.
Lúc này cậu mới bình tĩnh lại, cười nói; "Tiền bối vì sao lại cảm thấy lại là hôn ước? Hôn ước này, nhiều năm rồi không ai nhắc tới, chỉ là nói đùa mà thôi."
"Lúc trước hôn ước này được sắp đặt bởi cha mẹ tôi và bà nội cậu, bởi vì Lục gia khi đó gần tiêu rồi."
Lục Tinh Bình cầm lấy thìa vàng nhỏ từ từ khuấy cà phê lên, nhìn nhiệt độ bốc lên, như khiến lời nói ấy được bọc bởi một lớp sương mù.
"Chỉ là sau này Lục gia không cần đến sự giúp đỡ này nữa, tôi cũng không xem trọng chuyện đính hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3441464/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.