Khi Lưu Thuận tới tìm Triệu Vanh, cậu nhóc đã trực tiếp đẩy cửa vào như Triệu Vanh nói.
Mới vừa bước vào, chỉ nhìn thấy phòng khách chưa mở bất kỳ cái đèn nào, cửa sổ sát đất mở toang để gió lạnh ùa vào, rèm cửa hai bên đung đưa trong gió, vô cùng cô đơn.
Trước cửa sổ có một quả chăn bông phồng lên, cũng không biết bên trong nó là gì.
Nhất thời làm Lưu Thuận cảm thấy mình đi nhầm nhà rồi.
Lưu Thuận lập tức lùi về sau đóng cửa lại, rồi lại nhìn số nhà trên tường.
"Nhóc Lục", bên trong truyền tới tiếng của Triệu Vanh, "Em không đi nhầm đâu."
Lưu Thuận lại đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Triệu Vanh nhô đầu ra từ trong quả bông phồng lên kia: "Lại đây ngồi đi."
Lưu Thuận lúc này mới phát hiện cái bánh bao lớn trước cửa sổ mà mình nhìn thấy vừa nãy thì ra là Triệu Vanh.
Cậu nhóc: "......"
Cậu đi lên trước, tìm một chỗ ở trên thảm ngồi xuống, nhìn cửa sổ đang mở cùng Triệu Vanh quấn như cái bánh bao ngồi đó, buột miệng nói: "Tam thiếu, sao anh lại quấn thành vậy thế?"
"Lạnh."
"Vậy chúng ta đóng cửa sổ lại nhé."
Triệu Vanh lắc đầu: "Muốn trúng gió."
Lưu Thuận: "......"
Tam thiếu nhà bọn họ thật sự không phải vì bị phá sản mà bị đả kích tinh thần đi chứ?
Cảm giác từ khi Trần gia xảy ra chuyện, Triệu Vanh ngày càng trở nên khác với trước đây.
Từ ăn mặc, lời nói, hành động hay trạng thái, đều không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3435567/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.