Triệu Vanh trực tiếp bị Kiều Nam Kỳ kéo về nhà.
Cậu đã lâu không uống say như vậy, đầu óc choáng váng, nói năng hoàn toàn không suy nghĩ.
Cậu chỉ biết mình đã nói ra những câu 'Ngu xuẩn' nhiều năm không nói ra, người đàn ông vốn áp suất thấp kia dường như cũng hơi thả lỏng một chút nắm lấy tay mình.
Khóe miệng Kiều Nam Kỳ hình như đã cong lên, nhưng độ cong ấy nhỏ đến mức giống như ảo ảnh trong mắt Triệu Vanh, nhỏ tới mức cả Kiều Quan Kỳ cũng không nhận ra.
Bọn họ ở góc lối đi đối diện toilet im lặng đứng một lúc, giai điệu của bản tình ca từ từ đi tới kết thúc. Ngoại trừ một vài nốt nhạc vang lên, bốn phía đều yên tĩnh lại, chỉ có một ít tiếng nói chuyện không thể nghe rõ truyền từ khắp nơi.
Không biết ai đó làm đổ chai rượu, tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Cả Triệu Vanh và Kiều Nam Kỳ đều hoàn hồn.
Kiều Nam Kỳ kéo cậu, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Về sau không cho phép uống rượu nữa." Người đàn ông nói.
Thật ngang ngược.
Kiều Nam Kỳ chỉ là ghét mùi rượu dính vào người, không phải ghét uống rượu. Khi đi xã giao hoặc tụ tập với đám người Hạ Viễn Đồ, cũng không phải không uống. Nhưng chuyện uống rượu này, ở trên người Kiều Nam Kỳ chỉ là thủ đoạn xã giao, ở trên người cậu, lại là việc không đàng hoàng.
Trước kia không được phép để người dính mùi rượu khi người này ở nhà, hiện tại cả quyền uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/2902852/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.