Nhân viên ở một bên thu dọn những quả bida nằm rải rác, Kiều Nam Kỳ giơ cây cơ bi-a lên, nhắm ngay những viên bi chất đống trên bàn mà không nhìn Hạ Viễn Đồ.
Ánh mắt của y tập trung vào bida trên bàn nhưng lại vô thức chú ý tới tín hiệu bận của di động Hạ Viễn Đồ. Đó là âm thanh đầu dây bên kia không bắt máy, hình như Triệu Vanh còn cài nhạc chuông, không phải là vài tiếng nhạc đơn điệu mà là một bản tình ca du dương vang lên, có vẻ đây là một bản nhạc thịnh hành trên khắp phố phường mấy năm gần đây.
Kiều Nam Kỳ gọi điện thoại cho Triệu Vanh, trước nay vừa gọi đã có người bắt máy, chờ nhiều nhất cũng chưa mất giây. Nếu sau vài giây không trả lời, y cứ nhấn tắt, dù sao Triệu Vanh sau khi nhìn thấy cũng sẽ gọi lại liền.
Bài hát này trong ấn tượng của y, luôn là vài nốt nhạc đầu của bài hát.
Đây là lần đầu tiên y nghe được lời bài hát phía sau.
Tuy rằng bài hát này không hoành tráng như bản sonata, nhưng lại nhẹ nhàng không ngờ tới, những nốt nhạc từ từ tiến vào màng nhĩ, cho dù phải chờ đợi cũng khiến người ta kiên nhẫn hơn. Nhưng loại giai điệu này có chút khác biệt với Triệu Vanh trong ấn tượng của y, không phải dãy núi mờ mịt trống trãi mà là cảm giác như Triệu Vanh năm mười mấy tuổi ấy, sạch sẽ, xa hôi và yên tĩnh.
Kiều Nam Kỳ nghĩ tới Triệu Vanh trong bộ đồ học sinh, lúc này mới bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/2902842/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.