Cửa sổ xe từ từ nâng lên, ngăn cách khí lạnh bên ngoài, chỉ để lại hơi ấm bên trong.
Đêm đã tối, mây đen u ám dần dần tan đi, để lại bầu trời đầy sao sáng ngời.
Gió nhẹ nhàng thổi, nhiệt độ bất giác hạ thấp, đầu thu đang chuyển dần sang cuối thu, cây xanh ven đường đã trở nên úa vàng.
Vẫn là một đêm yên tĩnh như bình thường.
Nhưng Triệu Vanh lại ngủ khá ngon.
Đã nhiều ngày cậu ngủ ngon giấc rồi.
Không cần mỗi đêm lo lắng người về khi nào, cũng không cần quan tâm khi nào tâm tình người kia không tốt.
Cả nhà chỉ có mình cậu, tủ kệ xung quanh đầy ấp, an tĩnh tới mức huyên náo.
Sau khi Triệu Vanh từ nhà Lục Tinh Bình trở về, cái gì cũng không làm, di động cũng không nhìn, ngã đầu xuống liền ngủ.
Lúc tỉnh lại, mặt trời đang mọc từ phía Đông, những ngọn cây ngả vàng đang đung đưa ngoài cửa sổ, những tia nắng lọt qua khe rèm cửa chiếu những ánh vàng rực rỡ.
Triệu Vanh thích màu xanh lam, cho nên giấy dán tường cùng đồ đạc trong phòng ngủ đều có tone xanh mát mẻ, hòa với ánh mặt trời ấm áp, giống như những con sóng biển dập dờn giữa ban ngày.
Cậu giơ tay lên đón lấy tia nắng, rồi khẽ siết chặt tay lại, giống như muốn đón lấy cơn 'sóng' không có thật này.
Đương nhiên là, không bắt được rồi.
Cuối cùng chỉ có thể cười --- trẻ con ghê.
Cậu đứng dậy đi rửa mặt, xong mới bật di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/2902834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.