Nếu không phải do giọng nói và hơi thở vừa rồi quá quen thuộc, thì Thư Minh Yên đã nghi ngờ rằng người vừa nói chuyện không phải là Mộ Du Trầm.
Anh ngày càng biết cách trêu đùa cô, mà còn rất thích thú với điều đó.
Dưới ánh sáng mập mờ, khuôn mặt phóng khoáng kia đã ở gần cô trong gang tấc, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau.
Hàng mi của Thư Minh Yên run run, gằn rõ từng chữ gọi anh: “Chú nhỏ.”
Cô lại cố tình gọi như vậy, giống như cho rằng xưng hô thế này có thể chọc tức anh.
Mộ Du Trầm lười biếng nhấc mí mắt: “Làm sao?”
“Không có gì, tôi gọi anh vậy thôi.” Thư Minh Yên bày ra vẻ mặt vô tội, rồi lại thở dài một tiếng: “Xưng hô này thật sự rất thuận miệng, nếu tôi không sửa được thì phải làm sao đây?”
Bây giờ anh vừa ghẹo cô một chút thì cô đã biết đánh trả lại.
Mộ Du Trầm híp mắt, phát hiện dáng vẻ này của cô càng thú vị hơn so với vẻ thẹn thùng không nói gì trước kia.
“Em muốn gọi tôi là gì cũng được, chẳng qua, nếu em cứ khăng khăng quan trọng hoá chút xưng hô này…” Khoé môi anh khẽ cong lên, kề sát môi bên tai cô, hạ thấp tông giọng nói: “Chẳng lẽ Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì sao?”
Thư Minh Yên: “?”
“Anh mới có!”
Hai má Thư Minh Yên nóng lên, dùng sức đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Mộ Du Trầm bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-hon/3357872/chuong-29.html