Chương trước
Chương sau


 
Nếu không phải do giọng nói và hơi thở vừa rồi quá quen thuộc, thì Thư Minh Yên đã nghi ngờ rằng người vừa nói chuyện không phải là Mộ Du Trầm.
 
Anh ngày càng biết cách trêu đùa cô, mà còn rất thích thú với điều đó.
 
Dưới ánh sáng mập mờ, khuôn mặt phóng khoáng kia đã ở gần cô trong gang tấc, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau.
 
Hàng mi của Thư Minh Yên run run, gằn rõ từng chữ gọi anh: “Chú nhỏ.”
 
Cô lại cố tình gọi như vậy, giống như cho rằng xưng hô thế này có thể chọc tức anh.
 
Mộ Du Trầm lười biếng nhấc mí mắt: “Làm sao?”
 
“Không có gì, tôi gọi anh vậy thôi.” Thư Minh Yên bày ra vẻ mặt vô tội, rồi lại thở dài một tiếng: “Xưng hô này thật sự rất thuận miệng, nếu tôi không sửa được thì phải làm sao đây?”
 
Bây giờ anh vừa ghẹo cô một chút thì cô đã biết đánh trả lại.
 
Mộ Du Trầm híp mắt, phát hiện dáng vẻ này của cô càng thú vị hơn so với vẻ thẹn thùng không nói gì trước kia.
 
“Em muốn gọi tôi là gì cũng được, chẳng qua, nếu em cứ khăng khăng quan trọng hoá chút xưng hô này…” Khoé môi anh khẽ cong lên, kề sát môi bên tai cô, hạ thấp tông giọng nói: “Chẳng lẽ Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì sao?”
 
Thư Minh Yên: “?”
 
“Anh mới có!”
 
Hai má Thư Minh Yên nóng lên, dùng sức đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
 
Mộ Du Trầm bị đẩy ra thì mỉm cười nhìn cô: “Chuyện hôn môi, còn muốn luyện tập nữa không?”
 
“Không luyện nữa.” Thư Minh Yên có chút hờn dỗi mà lẩm bẩm một cậu, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt.
 
Vốn dĩ cô tưởng rằng với độ mặt dày đêm nay của Mộ Du Trầm thì anh sẽ tiếp tục nhích lại gần cô.
 
Nhưng sau một hồi lâu, Thư Minh Yên vẫn không thấy động tĩnh gì.
 
Kế đó, Mộ Du Trầm lại ung dung trở mình nằm thẳng người: “Không muốn luyện nữa thì để hôm khác, ngày mai em còn phải dậy sớm, ngủ đi.”
 
Chuyện vừa rồi cứ vậy mà cho qua à, Mộ Du Trầm không có hành động gì khác sao.
 
Trong lòng Thư Minh Yên có chút nghi ngờ, chẳng phải đêm nay anh đã có dự định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với cô rồi sao, ám chỉ vừa rồi rõ ràng như vậy, còn kêu cô cởi áo ngực, bây giờ cứ vậy mà buông sao?
 
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng không đúng.
 
Nếu anh thật sự có dự định làm gì đó, thì anh sẽ không kêu cô cởi ra sớm như vậy.
 
Dựa theo tình tiết thông thường, thì đó là bước gần cuối mới phải.
 
Cho nên đêm nay anh thật sự không có kế hoạch gì, chỉ đơn giản là muốn cô ngủ thoải mái hơn.
 
Còn vừa rồi, anh chỉ đơn thuần trêu ghẹo cô hai câu cho vui miệng thôi.
 
Không biết rốt cuộc trong lòng Mộ Du Trầm đang nghĩ gì.
 
Nhưng Thư Minh Yên cũng không quá để tâm đ ến, anh không chủ động, thì cô cũng không nói gì.
 
Lấy điện thoại ở đầu giường liếc xem giờ một cái, gần 10 giờ rưỡi, vẫn có thể ngủ được bảy tiếng.
 
Trước khi tắt máy, cô thoáng nhìn lượng pin hiển thị trên góc phải màn hình, còn chưa tới 10%.
 
Lúc này cô mới nhớ ra, đồ sạc vẫn còn để dưới phòng.
 
Đồ sạc của cô và Mộ Du Trầm giống nhau, cái của anh đang đặt ở tủ đầu giường bên kia.
 
Nhưng vừa rồi cô bị Mộ Du Trầm trêu như vậy, nên bây giờ Thư Minh Yên không muốn nhờ anh cắm sạc giùm.
 
Cô đảo mắt, giả vờ như không có việc gì mà thả điện thoại xuống, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
 
Cứ nằm yên như vậy khoảng 20 phút, Mộ Du Trầm bên cạnh không còn trở mình.
 
Thư Minh Yên yên lặng lắng nghe, hô hấp của anh ổn định rồi, chắc là anh đã ngủ.
 
Thư Minh Yên rón ra rón rén ngồi dậy, nương theo chút tia sáng yếu ớt mà nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lại đảo mắt nhìn thẳng đồ sạc ở ngay bên cạnh anh.
 
Vô thử vươn tay đo khoảng cách, ở vị trí này thì không thể chạm tới.
 
Thư Minh Yên ỷ vào việc Mộ Du Trầm đã ngủ, cô xốc chăn lên quỳ gối trên giường.

 
Hai tay vòng qua người anh, một tay chống xuống chỗ đệm bên kia người anh, cong lưng lên, cố gắng không để bản thân chạm vào anh.
 
Một tay duỗi về phía trước, dễ dàng lấy được đồ sạc của anh.
 
Trong lòng Thư Minh Yên mừng rỡ, đang định trở về theo đường cũ, nhưng khóe mắt lại lơ đãng đảo qua gương mặt thâm thuý của Mộ Du Trầm, đột nhiên phát hiện một ánh mắt.
 
Sống lưng cô cứng đờ, chăm chú quan sát anh.
 
Người đàn ông đã mở mắt và đang âm trầm nhìn cô.
 
Thư Minh Yên không thấy rõ vẻ mặt lúc này của anh, nhưng trộm đồ còn bị anh bắt gặp thế này, da đầu cô chợt run lên.
 
Hơn nữa, bây giờ cô còn đang tựa nhẹ vào người anh, tư thế thật sự có chút kỳ quái.
 
Sớm biết như vậy, chi bằng vừa rồi cô phóng khoáng một chút, chủ động mở miệng hỏi Mộ Du Trầm thì hay rồi.
 
Trong nháy mắt hai người chạm mắt nhau, Thư Minh Yên thật sự muốn chui thẳng vào khe giường, cả đời không chui ra.
 
Kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, Thư Minh Yên gắng gượng duy trì vẻ bình tĩnh, dùng giọng điệu quan tâm hỏi han anh: “Anh chưa ngủ à? Do mất ngủ sao?”
 
Mộ Du Trầm nhìn cô, chậm rãi vươn tai, cầm vài lọn tóc loà xoà trên cằm anh, yên lặng nói cho cô biết, anh bị cô đánh thức.
 
Ánh sáng quá mờ, nếu không phải do động tác của Mộ Du Trầm thì Thư Minh Yên cũng không phát hiện rằng, tóc mình đang sượt qua mặt anh.
 
Thư Minh Yên nhìn mấy lọn tóc không nghe lời kia, lặng lẽ nuốt ực một cái.
 
Quả nhiên tóc dài quá cũng dễ làm hỏng việc.
 
Cô muốn rút những lọn tóc trong tay anh ra, nhưng còn chưa vươn tay thì ngón tay của Mộ Du Trầm đã dùng chút lực, kéo thẳng những lọn tóc ấy.
 
Da đầu Thư Minh Yên căng thẳng, sợ bị anh kéo đau, cô vừa giữ da đầu, vừa nương theo lực kéo mà nghiêng đầu xuống: “Chú nhỏ…”
 
Người đàn ông không nói lời nào mà giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
 
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thư Minh Yên bất ngờ không kịp đề phòng, ngây người tại chỗ.
 
Bởi vì động tác lấy đồ sạc vừa rồi, cô vẫn đang quỳ gối, cả eo và sống lưng đều cong lên, bị anh ép hôn với tư thế nằm trên thế này, Thư Minh Yên nghĩ lại mà thấy xấu hổ không thôi.
 
Nụ hôn của người đàn ông thô bạo, không có quy tắc gì, vô cùng mãnh liệt, răng anh va vào môi cô mấy lần, có hơi đau. Không biết qua bao lâu, eo cô đã dần ê ẩm, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt đẩy người đàn ông ra.
 
Khoảnh khắc vừa rời khỏi Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên lập tức trở lại vị trí của mình nằm xuống, kéo chăn qua đầu, đưa lưng về phía anh.
 
Trong không gian chật hẹp, môi cô như tê dại, còn cảm nhận được rõ nhịp tim đập dồn dập và hơi thở không ổn định của mình.
 
Sau đó, cô còn cảm thấy không khí trong chăn ít đến mức gần như thiếu oxy.
 
Cuối cùng, cô không còn lựa chọn nào khác, lén lút để lộ một khe hở, ló mặt ra và hít lấy hít để.
 
Mộ Du Trầm vừa rồi khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
 
Không nói lời nào mà đã ôm hôn cô, trong màn đêm cô không thể nhìn thấy ánh mắt hay động tác của người đàn ông đó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chiếm hữu bá đạo và hung hãn từ nụ hôn của anh.
 
Anh giống như nước lũ tích tụ lâu ngày bỗng vỡ bờ, theo đà ập vào nhấn chìm cô, cơ thể nồng nặc mùi hormone nam, d*c vọng mạnh mẽ đến nỗi muốn vỡ tung.
 
Kiểu hôn môi này, cô thật sự khó cưỡng lại được.
 
Thư Minh Yên càng nhớ lại thì hai bên tai càng nóng hơn, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại trong lòng: bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
 
Nhưng chỉ là một cái hôn thôi mà, cũng không phải là chưa hôn bao giờ, có gì đâu mà hoảng chứ.


 
Có tiếng sột soạt sau lưng, Mộ Du Trầm vươn tay, lướt qua Thư Minh Yên rồi cầm điện thoại của cô lên: “Muốn sạc pin à?”
 
Tuy rằng đã yên ắng trở lại nhưng giọng anh vẫn còn chút khàn khàn.
 
Thư Minh Yên nhỏ giọng “ừm” một tiếng, Mộ Du Trầm nghiêng người sang cắm sạc điện thoại giúp cô.
 
Bởi vì anh tới gần nên Thư Minh Yên lại ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, cô bất giác vùi mặt vào trong chăn, tim đập hẫng mấy nhịp.
 
“Sạc rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Mộ Du Trầm hôn nhẹ lên đầu cô, rồi lại nằm xuống.
 
Từ đầu đến cuối, anh không giải thích lời nào cho nụ hôn đột ngột vừa rồi.
 
Có lẽ vì biết bản thân mình vừa rồi đã vô tình bộc lộ bản chất thú tính, vạch trần bản chất của đàn ông, nên không còn mặt mũi nào để đối diện.

 
Trong lòng Thư Minh Yên thầm nghĩ, cũng không dám lên tiếng.
 
-
 
Sáng hôm sau, Thư Minh Yên mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay của Mộ Du Trầm, còn nằm trong lòng anh.
 
Cô ngước mặt lên nhìn Mộ Du Trầm, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo kia của anh.
 
Rõ ràng tối hôm qua lúc ngủ, hai người vẫn còn cách nhau một khoảng, cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy, lại còn ôm nhau!
 
Thư Minh Yên không được tự nhiên, cô cứ lo rằng mình đã chủ động ôm anh trong trạng thái mơ ngủ.
 
Nếu vậy thì rất mất mặt, bây giờ cô muốn rời khỏi lòng anh.
 
Vừa thử động một chút, lực tay của Mộ Du Trầm đang vòng qua eo cô bỗng thu lại, ôm chặt cô hơn, anh còn cạ cằm vào trán cô.
 
Bị dày vò một đêm, cằm anh đã mọc râu lởm chởm, bị chọc vào trán khiến Thư Minh Yên cảm thấy ngứa ngáy.
 
Tim cô như ngừng đập, vô thức ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Mộ Du Trầm.
 
Anh vẫn đang nhắm mắt, hàng mi dài rậm rũ xuống tự nhiên, môi mỏng mím nhẹ, hô hấp ổn định, dường như vẫn chưa tỉnh.
 
Trái tim đang treo lơ lửng của Thư Minh Yên chợt thả lỏng.
 
Cô dùng đầu ngón trỏ và ngón cái cầm góc áo trên cánh tay anh, cố gắng nhẹ nhàng kéo bàn tay anh đang đặt trên eo cô ra chỗ khác.
 
Mộ Du Trầm thuận thế trở mình, xoay mặt sang hướng khác.
 
Thư Minh Yên thở phào một hơi, cẩn thận rời khỏi giường.
 
Nhìn thời gian trên điện thoại, 5h15.
 
Cô đã đặt báo thức lúc 5h30, sau 15 phút nữa đồng hồ sẽ đổ chuông, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Mộ Du Trầm, cô đã tắt báo thức đi.
 
Cô vào phòng tắm thay đồ ngủ ra, rồi cầm theo điện thoại rời khỏi phòng Mộ Du Trầm, định quay về phòng mình mới đánh răng rửa mặt.
 
Bây giờ vẫn còn sớm, cho dù là nhân viên của đoàn phim thì chắc hẳn họ vẫn còn trong phòng, khu vực hành lang chung không có ai qua lại.
 
Thư Minh Yên đi thẳng một đường, an toàn trở về phòng mình.
 
Sau khi đã làm xong xuôi mọi thứ thì đã là nửa tiếng sau.
 
Thư Minh Yên ra khỏi khách sạn, xe buýt của đoàn phim đã dừng trước khách sạn.
 
Giờ này, các nhân viên và diễn viên đều đã lần lượt lên xe.
 
Thư Minh Yên vừa lên xe đã thấy Bạch Đường ngồi ở hàng ghế thứ 4 gần cửa sổ, bên cạnh cô ấy là nam diễn vai Văn Hạo diễn vai Ngô Vương Phù Sai.
 
Suốt cả đường đi Bạch Đường cũng không nói gì với Văn Hạo, tầm mắt của cô ấy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có chút thất thần, không biết đang nghĩ gì.
 
Thư Minh Yên đi ra phía sau, lúc đi ngang qua cô ấy có thuận miệng gọi một tiếng.
 
Nhưng Bạch Đường tâm hồn như đang treo trên mây, không hề nghe thấy, chỉ có Văn Hạo gật đầu cười với cô.
 
Mộng Vi kéo Thư Minh Yên ngồi xuống bên cạnh mình ở ghế sau: “Sáng sớm hôm nay Bạch Đường đã hồn vía lơ lửng như vậy rồi, không biết sao lại vậy. Vừa rồi Văn Hạo nói cảnh đầu tiên sẽ là cảnh đối kháng giữa hai người họ, lại phải tập khớp thoại nhưng gọi mấy lần cô ấy mới nghe thấy. Với trạng thái này, liệu lát nữa ra phim trường, cô ấy có bị đạo diễn Quách mắng không đây?”
 
Thư Minh Yên cau mày quan sát Bạch Đường, cảm thấy hôm nay cô ấy có gì đó không thích hợp.
 
Tối hôm qua trông vẫn tốt mà nhỉ, chẳng lẽ không ngủ đủ giấc sao?
 
-
 
Cảnh đầu tiên của sáng nay là cảnh ăn sáng của Ngô Vương và Tây Thi.
 
Cảm xúc và trạng thái của Bạch Đường không tốt, liên tục NG mấy lần, còn không cẩn thận đánh rơi đũa xuống đất.
 
Lửa giận của đạo diễn Quách ngày càng lớn: “Bạch Đường đúng không, rốt cuộc cô có làm được hay không hả?”
 
“Tôi hỏi cô, cô có thể diễn hay không?”
 
“Diễn xuất của cô là diễn như vậy hả?”

 
“Mỗi lần tiếp lời thoại của Ngô Vương Phù Sai đều chậm nửa nhịp, cứ như con rối bị giật dây, Tây Thi thật mà như cô thì Ngô Vương có thể thần hồn điên đảo, trầm mê tửu sắc không hả?”
 
“Hay chỉ là chuyện ăn sáng, đũa cũng cầm không xong, mấy lời thoại đơn giản hằng ngày đều được cô học thuộc làu làu mà, cô đừng có loằng ngoằng mãi chỗ này chứ!”
 
Đột nhiên đạo diễn Quách nổi cơn thịnh nộ, cả đoàn phim đều trầm xuống, không ai dám thở mạnh.
 
Bạch Đường cảm thấy hổ thẹn mà đỏ mắt, liên tục cúi đầu xin lỗi.
 
Vẻ mặt của đạo diễn Quách vẫn u ám: “Tự mình kiểm điểm xem rốt cuộc hôm nay sao lại như vậy, tiến độ của đoàn phim cũng bị cô làm chậm trễ! Trước tiên bỏ qua cảnh này, cảnh tiếp theo là của ai, chuẩn bị đi!”
 
Thư Minh Yên đi tới kéo Bạch Đường lại gần, đưa khăn giấy cho cô ấy.
 
Quan sát vẻ mặt của Bạch Đường, Thư Minh Yên dò hỏi: “Có phải Cơ Trạch Dương lại đến tìm chị không?”
 
Mấy cảnh quay trước Bạch Đường đều làm rất tốt, đạo diễn Quách còn khen cô ấy, sao hôm nay lại thành ra như vậy chứ.
 
Thư Minh Yên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể là vì Cơ Trạch Dương.
 
Diễn xuất của Bạch Đường không phải xuất thân từ hệ chính quy, cũng chưa từng diễn nhiều, nếu bị ảnh hưởng đến cảm xúc thì rất khó điều chỉnh lại trạng thái trong một khoảng thời gian ngắn.
 
Bạch Đường lau nước mắt: “Hôm qua là thất tịch, anh ta đột nhiên đến khách sạn tìm chị. Tối hôm qua lúc chị gọi cho em xong thì anh ta tới, trời gần sáng mới đi.”
 
Thư Minh Yên bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh ta ức hiếp chị sao?”
 
Môi Bạch Đường run rẩy: “Anh ta nói sau khi công chiếu bộ phim này, nếu anh ta nhìn thấy trên TV chị có tiếp xúc tay chân với người đàn ông khác, thì anh ta sẽ đánh gãy hai chân chị, sau này đừng mong được ra ngoài. Minh Yên, chị thật sự rất sợ, em nói xem, chị có nên ngừng quay bộ phim này không, cảnh quay vừa rồi lúc chị đút Ngô Vương ăn, chiếc đũa trong tay chị cứ không ngừng run rẩy.”
 
Thư Minh Yên vén tóc giúp cô ấy: “Chị đã ký hợp đồng rồi, bây giờ nói không quay là không quay sao, như vậy sẽ vi phạm hợp đồng. Hơn nữa, nếu chị không quay nữa thì sẽ không thể ở lại đoàn phim, vậy chị sẽ đi đâu chứ? Bất cứ lúc nào Cơ Trạch Dương cũng có thể bắt chị trở về.”
 
“Nhưng bây giờ chị nên làm thế nào đây? Chị có cảm giác, lần này anh ta thật sự rất tức giận, là cực kỳ cực kỳ tức giận, anh ta sẽ thật sự đánh gãy hai chân chị.” Sắc mặt Bạch Đường trắng bệch, trong mắt đầy nỗi sợ hãi.
 
Thư Minh Yên suy nghĩ một lát, nắm tay Bạch Đường, phân tích để trấn an cô ấy: “Tối hôm qua lúc anh ta đến khách sạn tìm chị, cũng không bắt chị về, vậy chứng minh rằng anh ta có nỗi lo ngại với đoàn phim, không dám làm gì chị. Cho nên anh ta nói những lời này chỉ là muốn dọa chị thôi, nếu chị thật sự bị anh ta dọa sợ thì sẽ lựa chọn rời khỏi đoàn phim, vậy anh ta có thể được như ý muốn rồi.”
 
Bạch Đường suy ngẫm câu nói của Thư Minh Yên, lấy lại bình tĩnh, tiếp lời: “Em nói rất đúng, bây giờ nếu chị không quay nữa, thì càng dễ dàng bị anh ta bắt về. Bộ phim này sớm nhất cũng sang năm sau mới chiếu, tạm thời anh ta vẫn chưa xem được, lỡ như trước khi phim công chiếu, anh ta bị bắt vì tội phạm pháp nào đó thì sẽ không có cơ hội làm gì chị.”
 
“Chính là vậy, nếu Lục gia đã có hành động với anh ta, thì chị cũng đừng vì hai ba câu hù dọa đó mà hoảng sợ. Bây giờ nhiệm vụ duy nhất chính là phải chuyên tâm quay thật tốt bộ phim này, những chuyện khác không cần lo. Chẳng phải máy sấy phòng chị bị hư rồi sao, một lát để em hỏi đạo diễn Quách thử, xem có thể đổi cho chị sang phòng cạnh em không, sau này lỡ như anh ta tìm chị thì chị cứ gọi em.”
 
Bạch Đường rưng rưng nước mắt, nắm chặt tay Thư Minh Yên: “Minh Yên, may là chị có thể gặp được em trong đoàn phim, nếu không một mình chị thật sự không biết phải làm sao.”
 
“Đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trước tiên phải điều chỉnh lại cảm xúc.” Thư Minh Yên lau nước mắt giúp cô ấy: “Đạo diễn Quách có yêu cầu rất cao về ánh sáng, cảnh quay của chị theo kịch bản phải xong hồi sáng sớm, nếu muộn một chút ánh sáng quá mạnh thì hiệu quả sẽ không tốt. Nếu không muốn kéo dài sang ngày mai thì phải cố gắng quên hết mọi chuyện về Cơ Trạch Dương, dồn hết tâm tư vào kịch bản.”
 
Bạch Đường gật đầu: “Ừm, chị sẽ cố gắng.”
 
Thư Minh Yên tìm một chỗ ngồi xuống, cùng cô ấy nghiên cứu lại phân cảnh đó, chỉ ra những chỗ vừa rồi Bạch Đường diễn chưa tốt, hai người cùng nhau thảo luận cách xử lý.
 
Trong lòng của Bạch Đường cũng dần ổn định lại, bắt đầu nghiêm túc suy xét kịch bản.
 
Đang trò chuyện thì biên kịch Dương Vãn Anh bảo Thư Minh Yên chuẩn bị đạo cụ, Thư Minh Yên lên tiếng trả lời rồi đứng dậy: “Chị Đường, chị cứ xem lại nhé, em đi trước đây.”
 
Bạch Đường gật đầu: “Chị không sao, em mau đi đi.”
 
Thư Minh Yên đi tới trò chuyện vài ba câu với cô Dương, rồi hướng dẫn nhân viên đặt các đạo cụ cần thiết trong cảnh tiếp theo ở các vị trí cụ thể, thỉnh thoảng cô sẽ quay đầu lại để thảo luận một số chi tiết với các diễn viên.
 
Bạch Đường ngồi một mình xem lại kịch bản, ngẩng cằm nhìn về phía Thư Minh Yên.
 
Thư Minh Yên vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng dường như làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, nói chuyện rất lễ phép với mọi người, thoải mái chuyên nghiệp.
 
Dù là ai thì cô cũng ứng xử như vậy, lễ phép và khiêm tốn.
 
Không vì đối phương là đại minh tinh mà nịnh hót lấy lòng, cũng không vì đối phương chỉ là vai phụ nhỏ bé mà đối xử khác biệt.
 
Cô luôn tươi cười ngọt ngào, dịu dàng ngoan hiền, còn rất nhanh nhẹn và tài năng.
 
Cả đoàn phim, từ đạo diễn Quách, một số diễn viên chính, cho tới các nhân viên hậu trường, mọi người ai ai cũng rất quý Thư Minh Yên.
 
Bỗng nhiên trong lòng Bạch Đường cảm thấy bùi ngủi, khi còn bé Thư Minh Yên chỉ mà một cô nhóc hở tí là khóc nhè, bây giờ đã trở thành con người khác.
 
Mấy năm nay người của nhà họ Mộ đã nuôi dưỡng cô rất tốt, đối với Thư Minh Yên mà nói, cũng xem như là trong cái rủi có cái may.
 
-
 
Thư Minh Yên tranh thủ hoàn thành công việc trong tay, rồi vòng lại bên cạnh Bạch Đường: “Chị Đường, chị chuẩn bị thế nào rồi?”
 
Bạch Đường nhìn kịch bản trong tay, gật đầu: “Chị cảm thấy ổn hơn rồi.”
 
Thật ra mấy hôm trước cô ấy đã cân nhắc cách diễn cho cảnh quay này rồi, chỉ là tối hôm qua đột ngột có sự xuất hiện của Cơ Trạch Dương nên tinh thần cô ấy mới bị hỗn loạn.
 
Bây giờ đã được Thư Minh Yên trấn an, trạng thái của Bạch Đường đã tốt lên rất nhiều.
 
“Vậy là được rồi, em vừa mới nói chuyện với đạo diễn Quách, cảnh quay này kết thúc sẽ tới cảnh của chị. Đạo diễn Quách còn nói thời tiết nóng bức nên vừa rồi ông ấy hơi nóng tính, chị đừng quá để tâm, ai cũng có những lúc trạng thái không tốt mà, thật ra cũng bình thường thôi. Chị cứ diễn cho tốt, ông ấy vẫn rất xem trọng vai diễn Tây Thi của chị.”
 
Thư Minh Yên nhìn đồng hồ: “Phải đợi lát nữa mới đến cảnh quay của chị, để em gọi Phù Sai đến khớp thoại với chị, đúng lúc anh ta đang rảnh rỗi, hai người cố gắng quay trong một shoot xem sao, đạo diễn Quách chắc hẳn sẽ rất vui.”
 
Nói xong, Thư Minh Yên chạy tới kêu Văn Hạo lại đây.
 
Văn Hạo rất phối hợp, cùng Bạch Đường diễn lại cảnh vừa rồi.
 
Bạch Đường đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, hai người phối hợp rất ăn ý, Thư Minh Yên đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 
Lúc này, Mộng Vi chạy tới tìm cô: “Minh Yên, đạo diễn Quách kêu chị đi lấy bữa sáng cho mọi người, em đi với chị nhé?”
 
Thư Minh Yên cười đáp: “Vâng.”
 
Cô dặn Bạch Đường phải luyện tập thật tốt, rồi rời đi cùng Mộng Vi.
 
Bữa sáng được giao tới ngôi đình phía sau rừng trúc.
 
Đạo diễn Quách không cho phép người ngoài đoàn phim đến gần hiện trường, nên người đưa thức ăn phải giao tới đây, rồi kêu nhân viên của đoàn mang vào trong.
 
Mộng Vi là trợ lý của đạo diễn Quách, nên nhận nhiệm vụ này.
 
Thư Minh Yên và Mộng Vi đi qua đó, kiểm tra lại số lượng phần ăn với nhân viên cửa hàng, rồi hai người cùng đẩy xe thức ăn về đoàn phim.
 
Xe đẩy thức ăn rất lớn nên không thể men theo con đường nhỏ trong rừng trúc, Thư Minh Yên và Mộng Vi chỉ đành đẩy xe vòng ra đường lớn bên hông rừng trúc.
 
Thư Minh Yên vô tình trông thấy một bệ sân khấu cao đặt trên bãi đất trống, trên sân khấu treo tấm áp phích, còn có rất nhiều người vây quanh.
 
Thư Minh Yên kinh ngạc: “Lại có đoàn phim khác đến quay sao?”
 
Thời gian gần đây chỉ có đoàn làm phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》 được quay ở hiện trường này, đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên nhìn thấy đoàn phim khác.
 
Mộng Vi nhìn sang nói: “Bên đó sắp quay một bộ phim cổ trang của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, hôm nay là buổi lễ khai máy.”
 
Thư Minh Yên đã hiểu gật đầu, còn chưa nói tiếp thì sau lưng bỗng có người gọi cô: “Em gái Tiểu Thư, xe đẩy nặng như vậy em có đẩy nổi không? Có cần anh giúp không?”
 
Thư Minh Yên và Mộng Vi cùng quay đầu lại, nhận ra đó là nam diễn viên Quan Hành trong đoàn phim.
 
Hai ngày trước không có cảnh diễn của anh ta, anh ta bận quay ở đoàn khác, hôm nay vừa mới trở về, ngay cả quần áo còn chưa thay, chỉ mặc áo phông và quần jean đơn giản, mái tóc nhỏ vụn, thoạt nhìn rất sáng giá.
 
Năm nay Quan Hành mới tốt nghiệp khoa diễn xuất, tính cách cởi mở, bình thường nói khá nhiều, rất biết cách khuấy động bầu không khí, nên mối quan hệ với mọi người rất tốt.
 
Mộng Vi bật cười nói: “Quan Hành, rõ ràng là hai người đẩy xe thức ăn, sao cậu chỉ đau lòng cho em gái Tiểu Thư vậy, không đau lòng cho tôi sao? Mắt vừa thấy em gái Tiểu Thư là tự động cho tôi tàng hình luôn đúng không?”
 
“Sao có thể chứ chị Vi, người đầu tiên em thấy là chị mà.” Anh ta cười đùa nói, tiến tới đẩy xe thức ăn: “Để em đẩy cho, hai người nghỉ ngơi đi.”
 
Mộng Vi hào hứng, dắt tay Thư Minh Yên đi bên cạnh anh ta.
 
Trong rừng trúc bên cạnh có bóng người đi lại, ba người họ chợt nghe thấy tiếng trò chuyện: “Mộ tổng, đã tới giờ lành rồi, buổi lễ khai máy có thể bắt đầu chưa ạ?”
 
Thư Minh Yên quay đầu nhìn xuyên qua những khe trúc, loáng thoáng trông thấy một bóng người cao ráo.
 
Bởi vì rất quen thuộc, nên cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, thậm chí còn bị cản trở tầm nhìn, nhưng cô vẫn có thể xác định được danh tính của người đàn ông đó.
 
Chính là Mộ Du Trầm.

Sao anh lại ở đây?
 
Trong rừng trúc, người đàn ông lạnh nhạt ừ một tiếng rồi đi về phía trước cùng người đó.
 
Trúc xanh um tùm ngăn cách hai bên đường, anh ở bên đây đường, Thư Minh Yên ở bên kia đường.
 
Anh chợt dừng bước, ánh sáng nơi khoé mắt liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
 
Hai chân Thư Minh Yên đột nhiên cứng đờ.
 
Không biết có phải cô tự mình đa tình hay không, cô cứ cảm thấy vừa rồi lúc Mộ Du Trầm dừng lại, là anh đang nhìn cô.
 
Tâm trí có chút lơ đễnh, Mộng Vi kéo tay cô, kích động hỏi: “Mộ tổng? Chẳng lẽ Mộ Du Trầm đến đây sao!”
 
Thư Minh Yên còn chưa kịp nói gì thì Quan Hành đã bật cười lên tiếng: “Đúng là con gái, mới nghe thấy họ Mộ thì đã cho rằng là Mộ Du Trầm. Chỉ một buổi lễ khai máy phim cổ trang của Diệu Khởi thôi mà, Mộ Du Trầm là ai nào, sao có thể mời được anh ta chứ? Huống chi, bây giờ Mộ Du Trầm có ở Đồng Thành hay không cũng là chuyện khó nói.”
 
Mộng Vi cảm thấy lời Quan Hành nói cũng có lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì suy đoán của mình cũng không hoàn toàn sai: “Người vừa rồi nói chuyện hình như là đạo diễn Lý của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, người mà ông ta có thể cung kính gọi hai tiếng Mộ tổng, nếu không phải Mộ Du Trầm thì có thể là ai chứ?”
 
Cô ta lại hỏi Thư Minh Yên: “Vừa rồi em có nhận ra không, đó có phải là Mộ Du Trầm không? Chẳng phải hai nhà cũng quen biết nhau sao, lần trước ngài ấy còn tới đoàn phim đón em.”
 
Thư Minh Yên chột dạ cắn môi nói: “Em không thấy rõ.”
 
Mộng Vi cũng không dò hỏi thêm, giục Quan Hành đẩy xe thức ăn nhanh lên, người trong đoàn phim sắp đói rã rời rồi.
 
Vừa đi được hai bước, Thư Minh Yên cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
 
Cô lấy ra xem thử, là tin nhắn wechat của Mộ Du Trầm.
 
MYC: 【 Đều gọi như vậy? Hay chỉ có mình cậu ta? 】
 
Thư Minh Yên bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cho ngây ngốc một hồi.
 
Thật sự không hiểu ý anh muốn nói, cô chậm rãi gửi lại dấu chấm hỏi: 【 ? 】
 
MYC: 【 Em gái — 】
 
MYC: 【 Tiểu Thư? 】
 
Thư Minh Yên: “...”
 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.