Đã lâu lắm rồi Thư Minh Yên không mơ đến hồi còn nhỏ, tối nay trong lúc mơ màng, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Năm cô 6 tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn.
Không lâu sau, ông nội cũng bệnh rồi mất theo, trên đời này cô đã không còn người thân nữa.
Trước khi ông nội qua đời, ông đã giao cô lại cho ông bạn ở nhà họ Mộ.
Ông Mộ thu xếp tất cả hậu sự cho ông nội, rồi nói rằng muốn dẫn cô về nhà họ Mộ.
Thư Minh Yên không biết gia đình mới của mình sẽ thế nào, cô rất nhát gan, luôn trốn tránh, cứ ôm đùi ngồi dưới một cái bàn tròn, dù ai gọi cũng không chịu ra ngoài.
Sau đó, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.
Đôi giày sạch sẽ không dính chút bụi bẩn dừng lại cạnh bàn.
Thư Minh Yên thận trọng rụt người vào sâu bên trong.
Người kia ngồi xổm xuống, đôi đồng tử đen như mực nhìn thẳng về phía cô.
Dáng vẻ của một cậu thiếu niên tầm 13, 14 tuổi, trắng trẻo tươm tất, khung xương khá gầy, khuôn mặt lạnh lùng điển trai.
Thư Minh Yên sợ tới mức mở to hai mắt, bàn tay vô thức nắm chặt góc áo.
“Em là Nông Nông?” Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra vài tia dịu dàng, cực kỳ dễ nghe.
Anh bỗng ngồi xuống sàn, ngang tầm với chiều cao lúc này của cô.
Quần áo gọn gàng sạch sẽ như vậy lại vô tình dính phải bụi bẩn trên sàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-hon/3357847/chuong-4.html