Cho dù cơn đau ở cổ khiến mặt Thư Trừng tái mét, nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hai người đó đều do Đàm Khải giết, tôi nói đúng không? Tính ra cô chỉ có thể được coi là đồng phạm, mức án cho chủ mưu và đồng phạm khác nhau hoàn toàn. Chủ mưu có thể bị phán tử hình hoặc tù chung thân, còn đồng phạm nhiều nhất là ngồi tù, nếu như trong tù có biểu hiện tốt còn được giảm án.” 
Lý Lôi hừ lạnh: “Cô nói thì nhẹ nhàng lắm, ra tù rồi tuổi xuân của tôi vứt đâu? Không có danh tiếng gì nữa, chi bằng chết đi còn hơn.” 
“Cô nhầm rồi. Một nhân vật của công chúng như Lưu Hiểu Khánh cũng ngồi tù đó thôi, cô với bà ấy ai nổi tiếng hơn? Cô hỏi xem trong mấy người đang đứng ở đây có ai biết tới cô? Sau khi ra tù, Lưu Hiểu Khánh vẫn sống rất tốt, giờ chúng ta chỉ xem bà ấy đóng phim gì, trẻ trung ra sao, còn ai lật lại lịch sử đen tối của bà ấy nữa?” 
Thư Trừng cảm nhận rõ tay bóp cổ cô của Lý Lôi đã buông lỏng ra. Lúc này, hai tay từ phía sau Lý Lôi nhanh chóng đánh bay con dao trên tay cô ta, Thư Trừng thấy vậy lập tức đá dao đi thật xa. 
Lý Lôi buông Thư Trừng ra, đấm về phía Quý Phạm Thạc. Trần Hàn nhanh chóng kéo Thư Trừng vào đám người, lúc này cảnh sát giả làm hành khách vội đi sơ tán người dân ra. 
Lát sau, ở lối ra chỉ còn Lý Lôi và Quý Phạm Thạc đang đánh nhau.  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-em-ve-dinh-bang-vu-an/2854082/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.