Nửa tiếng sau, Tiểu Trừng gọi điện thoại tới: “Đội trưởng Trần, chúng tôi phát hiện ra thuốc trừ sâu trong nhà Châu Đại Thủy, không thấy có búa gì hết, nhưng trong nhà Châu Đại Sơn lại có cả búa lẫn thuốc trừ sâu.”
Quý Phạm Thạc cười ẩn ý: “Có thể bắt Châu Đại Thủy được rồi, vì để chứng cứ thêm phần chắc chắn, cậu mang búa về làm giám định vân tay.”
Trần Hàn hỏi: “Sao cháu chắc chắn là do Châu Đại Thủy làm?”
“Chú quên rồi sao? Châu Đại Sơn từng nói, Lưu Lệ không làm ruộng, cô ấy mua thuốc trừ sâu làm gì?”
“Thứ dẫn tới cái chết của mẹ con Lưu Lệ là lọ thuốc trừ sâu nhà Châu Đại Thủy, còn búa chỉ là thứ hung thủ đi mượn thôi, nói chính xác hơn là đi dùng trộm.”
__
Một tiếng sau, họ thấy Châu Đại Thủy trong phòng thẩm vấn. Lúc này, đối diện với sự nghi ngờ của Quý Phạm Thạc và dấu vân tay trên búa, phòng tuyến tâm lý của Châu Đại Thủy đã sụp đổ.
“Tôi thừa nhận tôi đã giết Lưu Lệ và Châu Linh.” Châu Đại Thủy cúi đầu, giọng nói bình thản, sự quan tâm, lo lắng giả tạo của anh ta trước đó khiến người ta buồn nôn.
“Rất lâu về trước, tôi nghe người trong làng nói vợ và anh trai tôi mập mờ với nhau, ban đầu tôi không tin, về sau có người chụp ảnh gửi cho tôi nên tôi chỉ có thể tin thôi.”
“Tối hôm 26 tháng 7, tôi nhận được ảnh của họ. Trong cơn tức giận, tôi đã mua một lọ thuốc trừ sâu, lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-em-ve-dinh-bang-vu-an/2854051/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.