Nửa tiếng sau, Tiểu Trừng gọi điện thoại tới: “Đội trưởng Trần, chúng tôi phát hiện ra thuốc trừ sâu trong nhà Châu Đại Thủy, không thấy có búa gì hết, nhưng trong nhà Châu Đại Sơn lại có cả búa lẫn thuốc trừ sâu.”
Quý Phạm Thạc cười ẩn ý: “Có thể bắt Châu Đại Thủy được rồi, vì để chứng cứ thêm phần chắc chắn, cậu mang búa về làm giám định vân tay.”
Trần Hàn hỏi: “Sao cháu chắc chắn là do Châu Đại Thủy làm?”
“Chú quên rồi sao? Châu Đại Sơn từng nói, Lưu Lệ không làm ruộng, cô ấy mua thuốc trừ sâu làm gì?”
“Thứ dẫn tới cái chết của mẹ con Lưu Lệ là lọ thuốc trừ sâu nhà Châu Đại Thủy, còn búa chỉ là thứ hung thủ đi mượn thôi, nói chính xác hơn là đi dùng trộm.”
__
Một tiếng sau, họ thấy Châu Đại Thủy trong phòng thẩm vấn. Lúc này, đối diện với sự nghi ngờ của Quý Phạm Thạc và dấu vân tay trên búa, phòng tuyến tâm lý của Châu Đại Thủy đã sụp đổ.
“Tôi thừa nhận tôi đã giết Lưu Lệ và Châu Linh.” Châu Đại Thủy cúi đầu, giọng nói bình thản, sự quan tâm, lo lắng giả tạo của anh ta trước đó khiến người ta buồn nôn.
“Rất lâu về trước, tôi nghe người trong làng nói vợ và anh trai tôi mập mờ với nhau, ban đầu tôi không tin, về sau có người chụp ảnh gửi cho tôi nên tôi chỉ có thể tin thôi.”
“Tối hôm 26 tháng 7, tôi nhận được ảnh của họ. Trong cơn tức giận, tôi đã mua một lọ thuốc trừ sâu, lái xe về ngay trong đêm. Khi tới nhà, tôi gõ cửa mãi vợ tôi mới ra mở cửa cho tôi, tôi lập tức cảm thấy bất thường, điều này khiến suy nghĩ muốn giế.t chết cô ta của tôi càng mãnh liệt hơn. Để vợ uống thuốc trừ sâu, tôi đã viện cớ bảo cô ta nấu đồ ăn đêm ăn cùng tôi.”
Trần Hàn hỏi: “Vậy con gái anh thì sao? Sao anh phải giết con bé?”
Nhắc tới con gái, giọng Châu Đại Thủy càng lạnh hơn: “Đó không phải con gái tôi, đó là con riêng của Lưu Lệ trước đó, là con gái của chồng cũ. Bố con bé không cần nó, mẹ nó cũng sắp chết rồi, sao người bố dượng như tôi phải nuôi nó?”
“Nhân lúc họ không chú ý, tôi đã đổ thuốc sâu vào bát họ, tôi không dám cho quá nhiều, sợ mùi nồng quá họ sẽ ngửi ra. Khi họ ăn xong, tôi lo họ sẽ tỉnh lại nên đã lén chạy qua nhà anh trai, trộm búa của anh ấy về đập chết họ, tiếp đó lại rửa sạch búa rồi trả về chỗ cũ. Tôi sợ bị người khác phát hiện ra nên đã phân xác Lưu Lệ và Châu Linh, sau đó cất vào vali, chở ra bãi rác Sewari, cuối cùng vội quay về nơi làm việc luôn.”
Không có được thì phá hủy, lý do giết người này khiến người ta lạnh sống lưng. Mọi người cũng hiểu tại sao trước đó khi trả lời câu hỏi, Châu Đại Sơn lại giấu giếm.
Như Quý Phạm Thạc nói, vụ án này đã được xử lý trước khi đêm đến. Cho dù đã hợp tác rất nhiều lần, Trần Hàn vẫn cảm thấy thần kỳ, thằng nhóc này nói gì trúng đó, dự liệu như thần.
___
Khi Thư Trừng và Quý Phạm Thạc rời khỏi cục đã hơn bảy giờ tối. Quý Phạm Thạc kiến nghị hai người cùng đi ăn, Thư Trừng thoải mái đồng ý.
Trên bàn ăn, Thư Trừng không nói nhiều, cô thường im lặng ăn cơm. Quý Phạm Thạc ngẩng đầu nhìn cô, trong đầu hiện lên gương mặt khiêu khích của Tôn Hoàn, trong lòng anh lại bất an. Đúng là âm hồn bất tán.
Anh nhìn Thư Trừng, muốn nói lại thôi. Nếu như anh tỏ tình mà cô không thích thì sao? Vậy không phải anh sẽ mất hết mặt mũi, sau này hợp tác sẽ ngượng ngùng lắm sao? Không được, không tỏ tình thì hơn.
Nhưng một suy nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu Quý Phạm Thạc: Nếu như mình không ra tay trước, không chừng tối mai cô sẽ được đội thêm danh xưng bạn gái Tôn Hoàn, vậy không phải tử trận trước khi xông pha sao? Không được không được, như vậy càng không được.
Kết quả là suốt bữa cơm đó, Quý Phạm Thạc đều đắm chìm trong sự đắn đo, do dự.
Thấy sắp đưa Thư Trừng về tới nhà, lần đầu tiên Quý Phạm Thạc cảm thấy bất an khi lái xe. Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Thư Trừng chợt thấy tối nay con đường này hơi gần.
Trước khi đi cô có nói: “Chuyện vụ án phiền anh rồi, có manh mối gì anh gọi cho tôi nhé.”
Anh gật đầu, nhìn cô đóng cửa xe lại, quay người rời đi, trong lòng càng hoảng loạn hơn.
“Đợi đã.”
Thư Trừng quay đầu lại, Quý Phạm Thạc đi tới bên cô, dưới ánh đèn đường mờ ảo, vẻ mặt anh trở nên mơ hồ, nhưng bước chân lại nhanh tới bất ngờ.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Quý Phạm Thạc dừng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô thấy đôi mắt lấp lánh như sao đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt đó khiến Thư Trừng ngỡ ngàng, cô thầm cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Anh thấp giọng nói: “À thì, hình như tôi thích em rồi, em định làm gì đây?”
Thư Trừng sững sờ, đỏ mặt tía tai, đầu nóng rực, tay chân tê rần. Cô suy nghĩ chóng vánh, không biết nên trả lời anh sao.
Mãi không thấy cô đáp, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
“Em không cần trả lời tôi ngay, nghĩ kỹ rồi nói với tôi sau cũng được.”
Thư Trừng ngại ngùng gật đầu, khẽ đáp: “Ừm, vậy tôi đi vào trước.”
Thư Trừng không biết mình đã đi vào nhà trong ánh mắt của Quý Phạm Thạc kiểu gì, vừa vào cửa hai má cô đã như bốc lửa, vội chạy lên tầng.
An Khả đang ngồi ở phòng khách xem tivi, quay đầu thấy Thư Trừng chạy lên tầng, dường như anh còn thấy cô đỏ mặt, xung quanh toàn cánh hoa đào bay bay, chậc, này là có hoa đào sắp bung nở rồi đây.
Thư Trừng chuẩn bị đóng cửa phòng lại, An Khả đã lẻn vào trong, làm cô giật nảy mình.
An Khả híp mắt nhìn cô: “Nhìn dáng vẻ tươi rói của em này, đây là triệu chứng điển hình cho việc tạm biệt kiếp độc thân, sắp tiến vào thế giới hai người đấy.”
Thư Trừng cố bình ổn lại tâm trạng, nhưng dấu đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, cô kìm nén kích động, nói: “Quý Phạm Thạc vừa tỏ tình rồi.”
An Khả sững sờ hồi lâu rồi mới hoàn hồn: “Cuối cùng em có thể phim giả tình tình thật rồi sao? Nhưng em thấy trưởng phòng Quý thế nào?”
Thư Trừng không trả lời.
An Khả nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, anh cũng đoán ra được suy nghĩ của em gái. Cuối cùng cũng có người không sợ mưa bom bão đạn mở cánh cửa trái tim của cô ra.
“Nếu như em quyết định ở bên trưởng phòng Quý thì có lẽ sau này em phải ở trong nước dài dài. Bên phía FBI em định tính sao?”
“Vậy nên em mới phải suy nghĩ.”
An Khả rời khỏi phòng, Thư Trừng ngồi bên giường một lúc, sau đó lấy điện thoại gọi cho giáo viên của mình.
Tình yêu là vậy, trước khi nửa kia xuất hiện, bạn luôn tự đắp lên một hình tượng, khuôn mẫu cho người đó. Tới khi người đó thật sự xuất hiện, bất cứ yêu cầu nào cũng đều biến mất hết, yêu là yêu, tình nguyện dốc hết sức mình vì người đó.
___
Ngày hôm sau, mới sáng sớm An Khả đã nghe nói buổi tối Thư Trừng có hẹn, anh lập tức vứt công ty sang một bên, kéo Thư Trừng đi chuẩn bị hành trang bước vào tình yêu.
Thật ra ban đầu Thư Trừng muốn từ chối, boss tìm tới tận cửa tỏ tình, cô còn cần phải chuẩn bị gì sao?
Nhưng nghĩ lại mới thấy, anh chủ động tỏ tình là một chuyện, được gắn mác là người của Thư Trừng cô lại là chuyện khác. Giờ anh vẫn chưa thuộc về cô, vẫn có khả năng bị người khác cướp đi, cô phải để đối phương thất bại ngay từ bước đầu mới được.
An Khả biết gu chọn quần áo của Thư Trừng, cô luôn luôn chỉ dừng lại ở mức thoải mái, đẹp hay không không quan trọng. Anh không nói nhiều, chọn đồ cho cô theo ý mình.
Mười phút sau, Thư Trừng đi một đôi giày cao gót mũi nhọn, mặc váy ngắn màu xanh nhạt tới đùi, bên trên là áo hở lưng màu trắng, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Người xưa có câu “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*”, cảm giác hiện tại của An Khả chính là như vậy.
*Đây là câu nói của Lý Bạch, ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên tựa như hoa sen, không cần thiên nhiên tô điểm thêm gì vẫn có thể tự tỏa sáng.
Thư Trừng nhìn bản thân từ đâu tới chân: “Em mặc như vậy có đẹp không?”
An Khả cười tít mắt: “Anh bảo đảm tối nay trưởng phòng Quý nhà em sẽ bị em làm cho thần hồn điên đảo.”
___
Ăn tối xong, Quý Phạm Thạc tới như đã hẹn. Thấy cách ăn mặc của Thư Trừng, trái tim Quý Phạm Thạc lỡ một nhịp, mặt thoáng ửng đỏ.
Do lời tỏ tình tối qua nên lúc này Thư Trừng vẫn ngại ngùng khi ngồi cạnh anh. Một lúc sau, cô mới nói được một câu: “Quý Cẩn đâu? Anh không đón cô ấy sao?”
Hôm nay tâm trạng Quý Phạm Thạc khá tốt, gương mặt luôn rạng rỡ ý cười, ngón trỏ tay phải gõ lên vô lăng theo tiết tấu, hơn nữa anh còn lái xe chậm hơn thường ngày.
“Quý Cẩn không ở cùng tôi, không tiện đường nên con bé tự bắt taxi tới đó.”
“Ồ.” Thư Trừng đáp xong cũng không biết nên nói gì nữa.
Bầu không khí trong sự vừa căng thẳng lại xen lẫn ngọt ngào. Thư Trừng nhìn về phía trước, lúc lúc lại lén nhìn vô lăng, đôi bàn tay rộng lớn ấy nhìn có vẻ vừa dịu dàng lại mạnh mẽ.
Khi tới nhà hát, Quý Cẩn đã đợi ở lối ra vào bãi để xe. Thấy Thư Trừng, Quý Cẩn đã đổi xưng hô từ chị thành chị dâu: “Chị dâu, buổi tối vui vẻ.”
Thư Trừng mãi vẫn chưa phản ứng lại.
Quý Phạm Thạc nhíu mày: “Quý Cẩn, đừng làm loạn.”
Quý Cẩn lè lưỡi với anh trai: “Anh đúng là thiên vị, mới bắt đầu đã bảo vệ chị dâu rồi.”
Thư Trừng biết sự lợi hại của Quý Cẩn, nếu cứ nói theo cô ấy, sớm muộn gì cô cũng không trụ nổi, cô vội đổi chủ đề: “Phải rồi, chắc pháp y Tôn đã đợi ở cửa rồi, chúng ta mau vào tìm anh ấy thôi.”
Vốn dĩ Quý Cẩn không biết pháp y Tôn là ai, nhưng tối qua, sau khi mua vé xong, anh trai cô ấy đã nói hết mưu kế tối nay cho cô ấy nghe, đương nhiên cô ấy cũng nhận định pháp y Tôn chính là tình địch số một của anh trai.
Quả như Thư Trừng nói, khi ba người đi vào đã thấy một người đàn ông nho nhã đứng bên cạnh cột vàng.
Quý Cẩn lén thì thầm vào tai Quý Phạm Thạc: “Anh, tối nay lành ít dữ nhiều rồi.”
Quý Phạm Thạc liếc cô ấy một cái: “Em cứ diễn cho tốt là được.”
Nhìn thấy Quý Phạm Thạc và Quý Cẩn đi cạnh Thư Trừng, Tôn Hoàn hơi bất ngờ: “Trưởng phòng Quý cũng tới nghe nhạc với bạn gái sao?” Câu này ẩn chứa hàm ý sâu sắc.
Quý Phạm Thạc cười nói: “Pháp y Tôn hiểu lầm rồi, đây là em gái tôi, Quý Cẩn.”
Quý Cẩn để ý thấy Tôn Hoàn cầm hai vé, cô ấy lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Cô ấy lao tới trước mặt Tôn Hoàn như tên lửa, cười hi hi: “Pháp y Tôn, em có thấy anh trên tạp chí pháp y, anh còn đẹp trai hơn trên tạp chí nhiều. Mặc dù em học quản trị kinh doanh, nhưng em rất thích pháp y, nếu không phải bố em ép em học kinh tế, có lẽ em đã là đồng nghiệp với anh rồi.”
Tôn Hoàn sốc trước sự nhiệt tình của Quý Cẩn, mặt anh ấy tỏ rõ sự ngượng ngùng.
Quý Cẩn vờ như không thấy điều đó, cô ấy nhìn vé anh ấy đang cầm: “Pháp y Tôn, hay quá, em cũng muốn nghe chuyện anh gặp phải trong mấy năm hành nghề, lát nữa chúng ta ngồi cạnh nhau nhé? Anh không biết đâu, em đọc mấy bài phỏng vấn của anh trên tạp chí rồi, em siêu ngưỡng mộ anh luôn, anh kể cho em nghe mấy vụ án đi.” Quý Cẩn chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt vô hại nhìn Tôn hoàn.
Tôn Hoàn nhìn Thư Trừng, tối nay cô xinh đẹp động lòng người, khiến anh ấy không sao rời mắt nổi: “Nhưng anh đã hẹn với pháp y Thư rồi.”
Quý Cẩn đáng thương nhìn Thư Trừng: “Chị dâu, chị có thể nhường đại thần cho em không? Em đền cho chị anh trai em.”
“Chị dâu?” Tôn Hoàn trợn tròn mắt.
Thư Trừng đang định giải thích, Quý Cẩn đã nói: “Phải đó, tối qua chị Thư Trừng đã thăng cấp thành chị dâu em rồi.”
Thế giới của Tôn Hoàn chỉ còn lại giọng của Quý Cẩn, thì ra anh ấy đã chậm một bước.
Tôn Hoàn thất vọng nhìn Thư Trừng, sau đó nói với Quý Cẩn: “Chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài chỉ còn lại Thư Trừng và Quý Phạm Thạc.
“Em có trách tôi kể chuyện tối qua cho Quý Cẩn nghe không?”
Thư Trừng lắc đầu.
Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Vậy thì tốt, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]