Cảnh chuyển tới hơn nửa tiếng sau, cuối cùng năm cô gái cũng xuất hiện ở camera ngoài nhà vệ sinh, nhưng trạng thái tinh thần của họ đã hoàn toàn khác so với lúc trước.
Năm cô gái đi thành hàng trong đại sảnh, đi trước là hai cô gái châu Á, phía sau là ba cô gái châu Âu. Năm người đi rất chậm, dáng vẻ ngờ nghệch, không hề để ý tới người đi lại bên cạnh. Sau đó có người bất cẩn va vào một trong năm người họ, cô gái đó chỉ run lên một cái, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Thư Trừng càng nhìn càng cảm thấy bất thường: “Phạm Thạc, năm người này…”
Nghĩ tới Quý Cẩn còn ở bên, vì không để cô ấy lo lắng, Thư Trừng không nói ra hết.
Quý Phạm Thạc hiểu ý cô: “Đúng vậy, dáng vẻ của họ y như nhau.”
Quý Cẩn không hiểu gì: “Anh, chị dâu, hai người nói gì vậy? Gì mà y như nhau?”
Thấy năm cô gái đi ra khỏi đại sảnh, Quý Phạm Thạc lập tức nói: “Đổi sang camera bên ngoài sân bay.”
Người thanh niên vẫn làm theo, camera số 1 bên ngoài sân bay không quay được ảnh năm cô gái, camera số 2 cũng không có, số 3 và 4 đều như vậy, tới tận khi kiểm tra hết hai mươi lăm camera bên ngoài vẫn không có cái nào quay được cảnh năm người rời khỏi sân bay.
Quý Cẩn thấy vậy lập tức vui vẻ hơn nhiều: “Anh, có phải điều này chứng tỏ họ vẫn chưa rời khỏi sân bay không?”
Quý Phạm Thạc không trả lời mà hỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-em-ve-dinh-bang-vu-an/2854037/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.