Chu Cẩn nhìn thẳng vào mắt anh hai đến ba giây, không nhịn được mà nói: “Giọng điệu này của anh có vẻ như không muốn nghe ý kiến, mà giống như giáo viên chủ nhiệm cấp ba gọi đích danh em lên đọc thuộc lòng bài văn vậy.”
Giang Hàn Thanh ngây người, vài giây sau đó liền mỉm cười, nói: “Thật mong cảnh sát Chu chỉ bảo.”
Chu Cẩn cũng cười với anh, đôi mắt đen láy trong veo.
Giang Hàn Thanh thấp giọng hỏi: “Cấp ba em rất ghét học thuộc văn à?”
Anh muốn biết nhiều hơn về chuyện của Chu Cẩn, muốn biết tất cả những gì đã xảy ra với cô trong khoảng thời gian mà anh chưa xuất hiện.
“Ghét.” Chu Cẩn nói: “Buồn rầu vì điểm thấp, kiểu học sinh ưu tú với chỉ số IQ xuất sắc như bọn anh làm sao có thể hiểu hết được?”
Chu Cẩn không ngại bày tỏ cảm xúc trước mặt Giang Hàn Thanh, không kiêng dè mà nói ra nỗi khổ tâm trong lòng.
“Mùa hè năm hai trung học còn phải đến lớp học thêm buổi tối cùng với một bà giáo độc ác, là bạn cùng lớp của mẹ em, luôn dành sự quan tâm đặc biệt đối với em, giải sai một bài, bà ấy sẽ dùng điều khiển đánh vào lòng bàn tay em.”
Quả nhiên Giang Hàn Thanh chẳng mấy đồng tình với chuyện đã qua này, chỉ có thể hỏi: “Có đau không?”
“Đau chứ, nhưng không đau thì sẽ không nhớ lâu như vậy.”
Chu Cẩn cười lớn, cũng không phàn nàn quá nhiều. Cô xoay chiếc ô theo thói quen, thản nhiên nói: “Nếu lúc đó anh cũng ở ngõ Chi Tử thì tốt rồi, còn có thể giúp em học thêm, chắc chắn anh sẽ không hung dữ như thế …”
“…”
Cô nói một cách thản nhiên, giây tiếp theo liền vô tư giơ tay chào các đồng nghiệp khác ở cách đó không xa.
Bước chân của Giang Hàn Thanh chậm lại. Chu Cẩn đi trước vài bước, rất nhanh liền để ý thấy Giang Hàn Thanh không theo sau, quay đầu nhìn anh: “Giáo sư Giang?”
Anh chăm chú nhìn Chu Cẩn, không biết đang suy nghĩ gì, đứng im bất động. Hiếm khi Chu Cẩn thấy anh đứng ngớ người, cảm thấy Giang Hàn Thanh như vậy trông cũng rất thú vị, nở nụ cười rạng rỡ: “Ngây ra đó làm gì? Mau lại đây.”
Cô đi tới nắm lấy tay Giang Hàn Thanh.
Chu Cẩn luôn thẳng thắn bộc trực, vô tình làm ra những động tác thân mật, cũng khó khiến người khác nhận ra ẩn tình trong đó.
Có điều cảnh tượng này cùng với ký ức ngày đó chồng chéo lên nhau, dưới khí trời mù mịt, cũng có vài tia sáng lấp lánh rực rỡ rơi trên vai cô. Đôi tay của Chu Cẩn vẫn mềm mại và có lực như thế, như thể thoáng cái đã có thể kéo người khác vào thế giới của mình.
Từ đầu đến cuối đều là một thế giới rất thú vị, sinh động và đầy nhiệt huyết.
…
Cả hai cùng đi vào hầm dưới của quán bar ONE.
Ban ngày không có buổi biểu diễn nào, trong quán vắng vẻ, diện tích ở đây tầm trung, có thể mở một buổi hoà nhạc mô hình nhỏ.
Sau khi Triệu Bình dẫn họ đến thì tiếp tục đi tra hỏi lời khai.
Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đứng ở giữa trung tâm hội trường.
Chu Cẩn không biết anh muốn chỉ bảo điều gì, liền dứt khoát hỏi: “Anh muốn em làm gì?”
Chính tay Giang Hàn Thanh đã giết chết Thích Nghiêm, trong lòng chắc nịch rằng vụ án giết người xảy ra trước mắt này là một vụ bắt chước gây án. Nếu đã là bắt chước thì nhất định nó phải có gì đó khác với vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang năm đó, mặc dù sự khác biệt này rất nhỏ, không dễ gì phát hiện ra được.
Do anh đã từng tiếp xúc sâu với các vụ giết người hàng loạt ở Hoài Quang, nên không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi tư duy quán tính và bị giới hạn trong logic vốn có.
Trong tình hình này, anh cần phải tiếp nhận những ý tưởng mới. Trước đó, Giang Hàn Thanh đã liên hệ với đám đàn em trong văn phòng nghiên cứu tội phạm, yêu cầu họ viết một bản báo cáo hồ sơ tội phạm. Tiếc là hồ sơ được làm một cách quá coi trọng quy củ, nó không giúp ích được nhiều cho Giang Hàn Thanh.
Anh nắm bả vai Chu Cẩn, khẽ trầm giọng, chỉ dẫn cô nói:” Khoa nghiên cứu điều tra của đại học cảnh sát lẽ ra phải dạy cho em khóa học ‘mô phỏng hiện trường phạm tội’, nếu như em là nạn nhân…”
Chu Cẩn nhanh chóng hiểu ra, quay đầu hỏi: “Tái hiện lại hiện trường?”
Đối mặt với ánh nhìn của cô, khoảng cách của hai người rất gần, Giang Hàn Thanh khẽ cười nói: “Phải.”
Trong lòng Chu Cẩn có chút hổ thẹn.
Không giống với một thẩm định viên như Giang Hàn Thanh, cô thực sự không giỏi về mặt kiến thức lý thuyết, khi điều tra một vụ án chủ yếu dựa vào kinh nghiệm thực tế mà làm theo.
Cái gì mà lý thuyết mô phỏng hiện trường phạm tội, cô sớm đã quên sạch rồi. Nhưng có “thầy giáo” Giang Hàn Thanh này ở bên cạnh, cô cũng không có gì phải luống cuống cả.
Chu Cẩn chậm rãi nhìn xung quanh hiện trường buổi hoà nhạc.
Thời gian từ từ quay ngược lại ngày mà Trần Hiểu Ngọc bị giết hại, tại cùng một nơi như này, bóng người qua lại xung quanh chồng chất lên nhau, lần lượt hiện ra.
Tiếng trống không ngớt trên sân khấu, tiếng reo hò ầm ĩ phía dưới, từ xa vọng lại, dường như thoáng cái đã dội lại vào tai Chu Cẩn.
Chu Cẩn nhớ lại lời khai của bạn bè Trần Hiểu Ngọc, nói rằng: “Ngày đó ‘tôi’ cùng với bạn bè đến đây giải trí thư giãn, bởi vì ‘tôi’ luôn một mình, không có gia đình bên cạnh, cho nên ngoài việc đến nghe buổi hoà nhạc, còn muốn kết giao với vài người bạn mới.”
“Vì thế ‘tôi’ đã đặc biệt chọn một chiếc váy màu đỏ, đây là bộ đồ chiến của tôi, nó khá gợi cảm khi mặc trên cơ thể, có thể bảo vệ ‘tôi’ khỏi bị bắt cóc.”
Sự nhiệt tình trong giao tiếp xã hội của Trần Hiểu Ngọc lại vừa vặn tạo cho hung thủ cơ hội phạm tội.
Cho dù có như vậy thì trong lời nói của Chu Cẩn vẫn giữ sự tôn trọng cơ bản nhất đối với hành vi của Trần Hiểu Ngọc. Ít nhất thì theo cô thấy, Trần Hiểu Ngọc ngoài việc ý thức tự vệ bản thân kém, không phạm lỗi gì quá lớn.
Nhưng phụ nữ mà gợi cảm và phóng túng quá mức thường phải chịu sự lên án không khoan nhượng của đạo đức truyền thống.
Gợi cảm?
Nghe đến từ này, Giang Hàn Thanh khẽ nhíu mày.
Cách giải thích của anh về màu đỏ khác với Chu Cẩn.
“Váy đỏ” tượng trưng cho mẹ của Thích Nghiêm. Thích Nghiêm đã phải chịu sự phản bội của mẹ mình khi còn là một thiếu niên, điều này tạo nên một vết thương tinh thần không thể xóa nhoà trong hắn, cứ mỗi khi nhìn thấy màu đỏ, hắn ta sẽ không thể kiểm soát được mà trở nên lo lắng, cộc cằn và kích động.
Đây cũng là lý do mà năm đó Giang Hàn Thanh đặc biệt chọn màu đỏ khi chấp nhận làm nhân vật phỏng vấn.
Đối với Thích Nghiêm mà nói, màu đỏ tượng trưng cho “sự thù hận”.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của nạn nhân, màu đỏ có thể tượng trưng cho “sự gợi cảm”.
Nếu những nạn nhân nữ đã chết trong vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang là “vật tượng trưng” cho mẹ của Thích Nghiêm, vậy thì tại sao một người mẹ, thứ mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho con trai lại là mặt “gợi cảm” nhất của bà ta?
Trong lòng Giang Hàn Thanh nghi hoặc, im lặng không nói gì.
Theo sau Chu Cẩn đi lên cầu thang, ra ngoài cửa, đến ngõ sau của quán bar.
Trên phố đêm hôm đó có nhân viên quán bar đang vận chuyển đồ đạc, cảnh sát đã thẩm vấn những người có liên quan, nhiều người trong số họ có ấn tượng về Trần Hiểu Ngọc.
Cô ấy trông rất xinh đẹp, màu đỏ lại đặc biệt bắt mắt trong đêm khuya, một thân một mình vật vờ đi trên phố, người qua đường không tránh khỏi sẽ nhìn vào bằng một con mắt khác. Theo như nhân viên nói, không mất bao lâu thì “bạn trai” của Trần Hiểu Ngọc cũng theo sau.
Điều tra viên lấy bức ảnh được chụp bởi camera hành trình, đưa cho nhân viên nhận dạng.
Đối phương nói: “Trời tối quá, tôi không dám chắc chắn.”
Chu Cẩn xoay ô, quan sát xung quanh từ đầu phố đến cuối phố một lượt rồi nói: “Nơi này trước sau đều thông nhau, đầu và cuối đều nối liền với khu phố sầm uất, còn có nhân viên thường xuyên ra vào, hung thủ cũng thật táo tợn, dẫn Trần Hiểu Ngọc đi một cách công khai.”
Hắn ta đã dùng gì để lừa được Trần Hiểu Ngọc?
Chu Cẩn nghĩ đến tướng mạo của hung thủ trong bức ảnh, thì lập tức dùng khiếu thẩm mỹ đang thịnh hành mà đánh giá, đường nét khuôn mặt của hắn cân đối, dáng người cao to. Đối với Trần Hiểu Ngọc mà nói thì ít nhất là đối tượng không tệ cho tình một đêm.
Chu Cẩn nhớ Vương Bành Trạch đã từng nói, người đàn ông này trông rất giống với Thích Nghiêm.
Cô càng nảy sinh hiếu kỳ.
Chu Cẩn hỏi: “Thích Nghiêm, ý em là hung thủ thực sự trong vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang, sau đó thì tổ chuyên án đã điều tra lý lịch gia đình và các mối quan hệ cá nhân của hắn chưa?”
Giang Hàn Thanh nói: “Đã điều tra rồi, nhưng không thu được gì. Ngay cả cái tên Thích Nghiêm cũng là chính miệng hắn nói với anh.”
Chu Cẩn: “…”
Cô đến việc Giang Hàn Thanh bị bắt cóc, mím môi, khẽ siết chặt cán ô.
Giọng điệu của Giang Hàn Thanh rất hời hợt.
Sau khi được Diêu Vệ Hải cứu ra ngoài, bệnh tình của anh có chút chuyển biến tốt, liền có cảnh sát đến ghi chép. Giang Hàn Thanh ở trong phòng bệnh, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra khi bị giam giữ, thể trạng lúc đó bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, đến cuối cùng cũng chỉ khai cho cảnh sát một cái tên – Thích Nghiêm.
Đội chuyên án đã từng dựa vào báo cáo lý lịch cùng với cái tên mà Giang Hàn Thanh đưa cho, liên tiếp điều một lượng lớn cảnh sát địa phương đến thăm hỏi và điều tra, xác minh thêm danh tính của Thích Nghiêm, kết quả đều là con số không.
Vốn dĩ văn phòng nghiên cứu tội phạm dự định sẽ nghiên cứu Thích Nghiêm như một án lệ tiêu biểu, tuy nhiên, lỗ hổng về bối cảnh gia đình và kinh nghiệm từng trải của hung thủ đã khiến dự án này càng thêm khó tiến hành.
Chu Cẩn nghĩ, thật giống một âm hồn, chẳng trách thầy Vương luôn mắng Thích Nghiêm bám dai như đỉa đói.
Mưa đập vào mặt ô, phát ra âm thanh lộp bộp, những giọt nước trắng xóa bắn tung tóe khắp nơi.
Nhân lúc im lặng, Giang Hàn Thanh lần nữa nhớ lại quá trình mô phỏng phạm tội giết hại Trần Hiểu Ngọc, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra điều gì khác biệt.
Chu Cẩn thấy anh nhíu mày suy tư, nghĩ chắc mình không giúp được gì liền nói: “Sư phụ em nói nếu không phát hiện gì thì cứ coi như là đã phát hiện ra rồi, ít nhất có thể gác lại hướng điều tra này.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Không phát hiện ra gì, chính là đã phát hiện ra rồi?
Có lẽ không có sự khác biệt giữa hai vụ án, mới là điểm mấu chốt.
Đột nhiên, ánh mắt của Giang Hàn Thanh nghiêm lại, một tia suy nghĩ hỗn tạp lóe lên trong đầu anh——
Nếu, chỉ là nếu như thôi, Thích Nghiêm chưa chết thì sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]