Trans: Hoàng Anh+ Beta
Tưởng Thành nghiêng đầu, đồng tử hơi co lại. Anh cảm thấy nỗi đau khi bị dao cứa vào không đau bằng cái tát này của Chu Cẩn.
Anh từ từ quay đầu lại, cẩn thận nhìn Chu Cẩn. Cô buông tay xuống, nắm chặt, lòng bàn tay đau rát khẽ run rẩy, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, nhưng mặt cô vẫn vô cảm, chỉ hé môi thở dốc. Những vết sẹo trên cơ thể Tưởng Thành gần như biến dạng. Nước mắt Chu Cẩn trực trào ra, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng, thân thể cứng ngắc, hận anh đến nỗi đôi môi khẽ run lên, cô hỏi anh: “Ai cho phép anh làm chuyện này? Tưởng Thành, ai kêu anh làm chuyện này!”
Tưởng Thành cười nói: “Anh biết nhất định em sẽ nổi giận với anh. Anh sai rồi… Tiểu Ngũ, anh sai rồi…”
Anh thấp giọng dỗ dành, vươn tay ôm Chu Cẩn vào lòng.
Đau, thực sự rất đau. Chu Cẩn áp vào anh, chạm lên những vết thương đó, gần như đau đến mức Tưởng Thành muốn nôn hết ra, nhưng anh lại không nỡ buông tay, người anh đang ôm chính là Chu Cẩn.
Tiểu Ngũ của anh.
Những ngón tay bầm tím và nhuốm máu của anh lướt qua mái tóc mềm mại của Chu Cẩn, mọi thứ trước mắt anh dần sụp đổ và nhòe đi, anh chỉ có thể cố hết sức thì thầm vào tai cô: “Tha thứ cho anh, được không?”
Chu Cẩn đè nén tiếng khóc, bàn tay đang nắm chặt quần áo của Tưởng Thành cũng dần buông lỏng, nước mắt lã chã, nhắm mắt lại cứ thế mà ôm lấy anh, “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-thep/2767664/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.