Gian nhà không có người thật quá trống trải, một cảm giác lạnh lẽo không cách nào sưởi ấm được.
Chu Cẩn như bị cuốn vào trong bóng tối, ôm gối cuộn người ngồi trong góc, ngủ say sưa giống như không thể tỉnh lại nữa.
Cô lại nhìn thấy Chu Xuyên.
Trên con đường mưa tuyết bay lất phất trong ngõ Chi Tử, ngọn đèn đường tỏa ra tia sáng nhỏ rực rỡ, hoa tuyết xào xạc dưới chân.
Họ đứng trong khoảng ánh sáng và bóng tối đó.
Chu Xuyên mặc bộ quân phục chỉnh tề, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Anh tháo đôi găng tay ủ ấm của mình ra, đeo lên đôi tay nhỏ bé của Chu Cẩn, xoa xoa gò má lạnh đến đỏ bừng của cô.
Chu Xuyên nói: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh đừng đi có được không?”
Anh ấy sắp phải vào quân đội, hoặc sắp phải đến một nơi rất xa. Từ nhỏ đến lớn, Chu Xuyên chưa từng đi xa Chu Cẩn, cô không muốn để Chu Xuyên đi.
“Không phải lúc nào anh hai cũng ở bên cạnh em được.” Chu Xuyên nói, “Em ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời. Ai dám bắt nạt em thì phải đến tìm Tưởng Thành đấy.”
Tưởng Thành đứng sau lưng cô không xa, nghe thấy Chu Xuyên nhắc tên mình liền đi tới. Hai tay đút trong túi quần, lúc nhỏ vẫn luôn như vậy, chẳng buồn để ai vào mắt.
Chu Xuyên nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, dang rộng cánh tay ra, ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
Anh xoa đầu Tưởng Thành nói: “Em là đàn ông con trai, phải chăm sóc tốt cho em gái, nghe rõ chưa?”
“Còn cần anh nhắc?”
Tưởng Thành chán ghét khó chịu với anh ấy, rất nhanh liền vùng vằng thoát ra khỏi cái ôm của anh.
Nhìn Chu Xuyên rồi dừng một chút, Tưởng Thành thở ra một hơi sương trắng, thấp giọng nói: “Anh, anh phải sớm trở về đấy!”
Chu Xuyên cong môi khẽ mỉm cười. Chu Cẩn óp miệng lại, hạ quyết tâm không muốn để Chu Xuyên lo lắng cho mình, nói chắc nịch: “Em không khóc.”
Trong màn tuyết rơi trắng xoá, Tưởng Thành nắm tay Chu Cẩn, nhìn Chu Xuyên trong bộ quân phục xoay người rời đi.
Chu Xuyên bước đi rất chậm, nhưng không hề ngoảnh lại, cuối cùng biến mất trong đêm tuyết mênh mông.
Trên đường về nhà, Chu Cẩn chỉ cúi đầu, nhìn đôi ủng của mình giẫm lên tuyết kêu cót két.
Tưởng Thành dẫn cô đi được nửa đường liền nói: “Bây giờ em có thể khóc rồi.”
Chu Cẩn không ngẩng đầu lên, mà chỉ nắm chặt ngón tay của Tưởng Thành, tiếp tục lắc đầu, “Em không khóc…”
Nhưng vừa nói xong, nước mắt lại thấm đẫm hai bên má.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt, bướng bỉnh nói: “Em không khóc.”
Không bao lâu, cô nghe thấy Tưởng Thành bất lực thở dài: “Tiểu Ngũ, em cứ thế này thì anh phải làm sao?”
Chu Cẩn định thần lại, đột nhiên phát hiện bàn tay đang nắm Tưởng Thành cũng trống rỗng, không biết anh đã đi về phía trước một đoạn rất xa từ khi nào. Cô hơi sợ hãi và lảo đảo chạy đuổi theo.
Đèn đường giống như bị hỏng, đường phố tối om, hướng Chu Xuyên rời đi cũng không có ánh sáng, con đường phía trước cũng vậy, nhưng cô không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhắm mắt chạy một mạch về phía trước.
Bước chân cô loạng choạng, cả người bất giác ngã nhào xuống đất, trong phút chốc, cơn đau như dự tính không đến, một cánh tay vững vàng đỡ lấy cô.
Cô bị một người đàn ông kéo vào lòng, va vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh ta.
Trên người anh ta có một mùi nước hoa rất dễ chịu. Chu Cẩn kinh ngạc nhìn lên, thấy người đàn ông có đôi mắt đẹp như mắt phượng, môi mỏng nở nụ cười ôn nhu, gọi tên cô: “Chu Cẩn.”
Cửa sổ mở toang, gió lùa qua rèm tuyn, không khí ẩm ướt lạnh lẽo nhanh chóng tràn khắp cả căn phòng. Toàn thân Chu Cẩn run lên, dễ dàng bị đánh thức, mở mắt ra liền chìm trong bóng tối, người gọi tên cô cũng đã biến mất ngay trước mắt. Một lúc sau, cô mới nhận ra mình đã ngủ quên ở lối ra vào cửa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Nhạc chuông điện thoại cứ réo rắt liên tục. Cô nhắm mắt, vén mớ tóc gãy ướt đẫm mồ hôi sang một bên rồi mới ổn định lại tinh thần đi nghe điện thoại. Âm giọng thất thanh của Nghiêm Bân ở đầu dây bên kia trực tiếp gào lên, “Tiểu Ngũ, em muốn chết phải không, sao mãi không nhận điện thoại?”
Chu Cẩn cau mày, đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, hỏi anh ta: “Có chuyện gì thế?”
Nghiêm Bân nói: “Chỉ muốn hỏi em số điện thoại của đại ca, anh không liên lạc với anh ấy được.”
“Em cũng không biết.”
Chu Cẩn cố chịu cảm giác nhói nhói như kim châm nơi bàn chân, loạng choạng đứng dậy, bật đèn lên, thấy đồng hồ hiển thị đã là bảy giờ tối.
Nghiêm Bân vẫn đang to tiếng: “Em không hỏi anh ấy à? Vậy bây giờ anh ấy có điện thoại để dùng không?”
Chu Cẩn nói: “… Em không nghĩ nhiều như thế, chỉ mua một số đồ dùng cần thiết thôi. Đợi khi nào vụ án được xử lý xong đâu đấy, anh ấy sẽ tự biết đường đi mua, tới lúc đó thì sẽ biết.”
Nghiêm Bân nghe thấy giọng điệu cô mệt mỏi nên cũng không hỏi quá nhiều, nói: “Được rồi, em nhớ phải giúp đỡ anh ấy đấy.” Sau đó, Nghiêm Bân do dự một hồi rồi hỏi: “Tên đó nhà em không nói gì chứ?”
“Nói gì?”
“Anh thấy anh ta vẫn còn để bụng chuyện yêu đương trước đây của em với đại ca. Lần trước gặp mặt, anh phát hiện ra thằng cha này không phải là người tử tế gì, anh ta chắc chắn sẽ vì chuyện này mà trở mặt với em.”
Chu Cẩn: “…”
“Nếu anh ta đối xử với em không tốt, chỉ cần nói với anh ba, không được nữa thì còn có đại ca. Tuy anh ấy… làm ăn buôn bán bất chính, nhưng anh ấy sẽ không bỏ mặc em.” Nghiêm Bân dừng lại ở đó, không nói gì tiếp nữa. “Lúc nào rảnh thì gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Chu Cẩn ôm cái trán đau nhức rồi trầm tư suy nghĩ một lúc, cô nghĩ, ngay cả Nghiêm Bân cũng biết. Trong chốc lát, dường như cô nghe thấy giọng nói của Giang Hàn Thanh vang vọng bên tai.
[Nếu em muốn nghe, anh vẫn còn có thể nói ra rất nhiều, rất nhiều, những chuyện đó em căn bản chưa từng nói cho anh nhưng anh lại biết rất rõ.]
…
[Chu Cẩn, không phải em không hiểu, chỉ là từ trước đến nay em chưa từng quan tâm anh.]
…
[Chu Cẩn, chúng ta ly hôn đi.]
…
Chu Cẩn biết mình không thể ở lại đây thêm được nữa, như thế sẽ chỉ khiến tâm trạng của cô ngày càng tồi tệ hơn thôi.
Cô biết phải làm gì để bản thân trở nên tốt hơn.
Chu Cẩn lau nước mắt cho mình, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất lên, đầu tiên nấu cho mình một bát mì, lấp đầy cái bụng đói rồi mới vào phòng tắm rửa, sau khi xử lý vết thương trên người xong liền mặc quần áo đi ra ngoài.
Bây giờ là chín giờ tối.
Vu Đan đang sắp xếp phân loại lời khai thì thấy Chu Cẩn với khuôn mặt phờ phạc đẩy cửa bước vào đội trọng án.
Cô ấy ngạc nhiên: “Không phải đội trưởng Đàm cho cậu nghỉ phép sao?”
Chu Cẩn cầm máy tính và sổ shi chép trong tay, nói: “Mình đến đánh báo cáo.”
Bọn họ cũng được coi như là đôi bạn vượt khó hay tăng ca, Vu Đan biết rõ tính cách này của cô. Nếu có công việc, ngay cả nhà cũng chẳng buồn về, mệt thì ngủ một giấc trong phòng hành chính, đói thì ăn tạm thứ gì đó, đủ lót dạ là được rồi. Cũng từ sau khi kết hôn với Giang Hàn Thanh, tình hình này mới cải thiện hơn chút.
Cho đến nửa đêm, Vu Đan dụi đôi mắt cay xè đau nhức của mình và đứng dậy đi pha cà phê. Nhân tiện cô ấy cũng pha cho Chu Cẩn một cốc, khẽ đặt xuống bên cạnh tay cô.
“Cảm ơn nha.”
Chu Cẩn dán mắt vào màn hình, ngón tay gõ lướt trên bàn phím phát ra những tiếng ‘lạch cạch’.
Sau khi đánh đến đoạn cuối bản báo cáo, cô ngẩng đầu lên hỏi Vu Đan: “Việc thẩm vấn nhóm người bên hậu cần Hằng vận thế nào rồi?”
Vu Đan nhấp một ngụm cà phê và nói: “Rất nhiều nhân viên bình thường không biết về chuyện buôn bán phi pháp của họ, tra hỏi lại lần nữa, cũng không có quá nhiều lời khai có giá trị. Tuy nhiên, bên Bạch Dương đang đối chiếu những nhân sự chủ chốt cấp cao của họ dựa trên video trong ổ USB. Ngày mai, phải kêu đích thân Tưởng Thành đến nhận diện, không thể để bọn họ trốn thoát.”
Chu Cẩn gật đầu.
Vì Đàm Sử Minh tạm thời không cho cô tham gia vào vụ án, chỉ bắt cô làm báo cáo nên sau khi nghe tiến triển của vụ án, cô cũng không hỏi quá nhiều.
Uống xong cốc cà phê, đột nhiên Vu Đan nhắc với Chu Cẩn: “Triệu Bình cậu ta … bọn mình đã liên lạc với ba mẹ cậu ta ở quê, họ từ chối đến nhận xác của Triệu Bình, chỉ nói đứa con trai này của họ sớm đã chết rồi.”
Vu Đan cười khổ, đối diện với cái chết của đồng nghiệp cũ, trong lòng cảm thấy phức tạp không nói nên lời, chỉ thở dài nói: “Chắc chắn rồi, con người ta lúc còn sống thì không nên sống quá tệ bạc, bằng không khi chết đi, ngay cả người nhận xác cũng không có.”
Khi Chu Cẩn nghe đến điều này, hơi thất thần suy nghĩ.
… Sống quá tệ bạc sao?
Cô nhớ lại chiến dịch bến Kim Cảng hôm đó, đội trọng án tham gia hoạt động cứu viện, cô và Triệu Bình cùng một nhóm, hai người núp sau các thùng container dần dần tiếp cận nhà kho.
Khi đó, Thích Nghiêm cũng đã đặt một khẩu súng bắn tỉa trên tháp điều khiển trung tâm, một phát bắn chuẩn xác đã làm Diêu Vệ Hải bị thương ở chân.
Diêu Vệ Hải ngã xuống ở nơi có tầm nhìn thoáng rộng, cảnh sát lao vào ứng cứu chắc chắn sẽ nằm trong phạm vi bắn lén của súng tỉa, một kiểu vây đánh tiếp viện điển hình. Nhưng vào thời điểm đó, vì sự việc diễn ra quá đột ngột, trung tâm chỉ huy vẫn chưa hạ lệnh không được phép tiếp cận Diêu Vệ Hải một cách hấp tấp.
Vậy mà Triệu Bình, người thường gọi cô “đàn chị”, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều để cô là người đầu tiên xông pha lên trước, lần này lại lao tới trước mặt cô, xung phong dẫn trước bước ra khỏi nơi được che chắn bao bọc bởi container.
Chu Cẩn nhanh nhạy đã nhìn thấy những tia laser đỏ hồng của đầu ruồi súng đang nhấp nháy trên người cậu ta, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền kéo Triệu Bình quay lại.
Lần đó, viên đạn sượt ngang vai, thiếu chút nữa có thể bắn xuyên qua đầu Triệu Bình.
Cậu ta đã cung cấp cho Thích Nghiêm thông tin tình báo về hoạt động của cảnh sát. Lẽ nào lại không biết sự tồn tại của khẩu súng bắn tỉa sao?
Chu Cẩn không dám nghĩ, nếu lúc đầu không có Triệu Bình và nếu như người xông ra ngay từ đầu là cô, liệu bản thân còn có thể may mắn sống sót đến bây giờ hay không.
…
Hai người Chu Cẩn và Vu Đan đều bận việc đến tận khuya, khi Chu Cẩn vào nhà vệ sinh rửa tay, cô cảm thấy những vết cắn trên cổ đang âm ỉ đau. Chu Cẩn mặc một chiếc áo sơ mi có cổ thắt cà vạt phía dưới, vén cổ áo ra, xé chiếc băng dán cá nhân hình vuông xuống, chuẩn bị thay một chiếc băng mới.
Lúc này Vu Đan tình cờ đi vào, lập tức nhìn thấy dấu răng in rõ trên cổ Chu Cẩn, bị dọa cho giật mình.
“Có chuyện gì với cậu thế?”
Dù sao cũng là chuyện gia đình, Chu Cẩn xấu hổ không tiện nói với người ngoài, cô lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì nghiêm trọng.
Vu Đan thấy cô chín giờ tối còn đến đội trọng án tăng ca, bình thường Giang Hàn Thanh cưng nựng Chu Cẩn như bảo bối, sao lại nỡ lòng nào? Hơn nữa, ngoài anh ta ra thì còn có ai có thể cắn cổ Chu Cẩn?
Nghĩ đến đây, cô ấy liền nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.
“Có phải là giáo sư Giang không?” Vu Đan nói: “Hai người cãi nhau sao?”
Chu Cẩn hơi ngượng ngùng, không ngờ vậy mà Vu Đan lại đoán ra được. Vu Đan lại có biểu hiện đúng như mình dự đoán, nghiêm túc hỏi cô: “Có cần mình báo cảnh sát không? Anh ta thế này cũng bị coi là bạo lực gia đình đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]