Trans: Hoàng Anh+ Beta
Gần đây Chu Cẩn khóc suốt, những giọt nước mắt mà cô đã cố kìm nén không để rơi trong suốt năm năm qua, giờ đây lại không chút do dự mà tuôn trào.
Giang Hàn Thanh không nỡ đẩy cô ra, bàn tay anh giữ vai Chu Cẩn, nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng không dám ôm cô lại.
Mọi thứ đều quá viển vông
Có lẽ Chu Cẩn nhất thời cảm thấy hổ thẹn, nhất thời thương xót cho anh nên mới vội vàng nói lời thích anh.
Giang Hàn Thanh cần phải giữ cho mình đủ tỉnh táo để tránh giẫm lên vết xe đổ của ngày hôm đó.
Sau khi khóc đủ và ôm cũng đủ rồi, Chu Cẩn nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đừng ly hôn, được không?”
Âm cuối trong câu nói của cô có chút thiếu nữ e ấp, giống như đang làm nũng cũng giống như đang dỗ dành.
Giang Hàn Thanh có chút bối rối: “Chu Cẩn, anh không muốn lại làm em bị thương.”
“Có bị thương em cũng không sao hết.” Chu Cẩn vươn tay chạm vào mặt anh, “Em sẵn sàng chấp nhận bất cứ thử thách nào. Giáo sư Giang, em muốn đối tốt với anh, muốn yêu anh, anh muốn trăng sáng, em sẽ không hái các vì sao.”
Cô thẳng thắn và nhiệt tình, những câu nói tùy tiện đó cô lại nói rất nghiêm túc, với một giọng điệu hơi mơ hồ.
“…”
Giang Hàn Thanh nghe xong, nhịp tim có chút không ổn.
Chu Cẩn thấy anh không đáp lại, cũng không nản lòng mà nói: “Nếu bây giờ anh không đồng ý, em sẽ theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-thep/2767608/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.