Trên thế gian này có một thứ không có cách nào để cự tuyệt được, 
Đó là 
Thần hộ mệnh! 
*** 
Thời điểm này cũng là lúc Ôn Nhan Khanh và Tô Hòa đến Cục Lương thực 
của thành phố E. Bà ngoại Tô Hòa sống trong khu nhà cũ xây từ đầu những năm 80 ở phía sau Cục Lương thực. 
Mặc dù trên suốt dọc đường đi cô đã nhiều lần lên tiếng phản đối, nhưng đều bị bỏ ngoài tai. Lúc này thấy đã sắp đến nơi, tuy biết răng không có tác 
dụng gì, nhưng cô vẫn cố gắng nói thêm lần nữa: 
- Này, anh định vào nhà em thật đấy à? Em phải nói trước để anh biết, nhà bà ngoại em ở trên tầng bảy nhưng không có cầu thang máy, hơn nữa nó lại rất 
chật chội nên không thể giữ khách ở lại được đâu đấy. Anh phải tự nghĩ cách 
tìm khách sạn mà ngủ thôi. Còn chuyện này nữa, khi gặp mẹ em, nếu bị hỏi vì sao để tóc dài như vậy, thì anh cứ nói là để tưởng nhớ người bà quá cố của mình, thí dụ như bà là người nuôi anh suốt từ nhỏ đến lớn, vì bà luôn mong muốn có một đứa cháu gái, nên xuất phát từ lòng hiếu thảo mà anh để tóc dài như vậy cho bà tết thành bím Tóm lại, anh phải nói thế nào cho mẹ em cảm 
động, thì có thể bà sẽ không thấy phản cảm nữa 
Trong lúc cô đang lải nhải như vậy thì Ôn Nhan Khanh đã tự đi vào trong một tòa nhà trong khu, rồi thoáng cái đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-ho-phach/2988995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.