Bởi vì đã hẹn nhau, nên tôi không thể rời xa. 
Bởi vì có sự hiện diện của bạn, nên tôi không thể từ bỏ. 
Bạn là cội nguồn niềm tin của tôi, 
bạn là sức mạnh kiên cường của tôi. 
Bạn nhất định là bông hoa hướng dương 
trong khu vườn của nàng tiên cá, 
Trong sáng, ấm áp và long lanh biết bao. 
*** 
Đêm dài dằng dặc cuối cùng rồi cũng qua đi. 
Điện thoại đi động bắt đầu rung, tín hiệu báo thức nhắc nhở chủ nhân dù 
có mệt mỏi đến mấy thì thứ Tư cũng vẫn là ngày phải lên lớp. Sau một đêm cứ nằm nhìn lên trần nhà và hầu như không ngủ, Tô Ngu dậy, chải đầu, thay quần áo giống như một cái máy. 
Trong lúc lấy cặp sách, chiếc dây đeo đụng vào trong góc bàn khiến Tô Hòa 
chợt tỉnh giấc ngồi bật dậy: 
- Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi? - Rồi mắt vẫn còn ngái ngủ quay sang hỏi - Chị 
đưa em đi nhé? 
Tô Ngu ra hiệu bảo "Không cần", đeo ba lô lên lưng rồi bước ra khỏi phòng. Cô không dám quay lại nhìn, sợ chị họ trông thấy khuôn mặt mình. Đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu kia đủ nói lên rằng cô đã trải qua một đêm khó khăn đến nhường nào. 
May thay, những giây phút khó khăn nhất cũng đã qua đi. 
Ra khỏi cửa, Tô Ngu đắm mình trong ánh nắng chan hòa, say sưa ngắm 
nhìn tất cả mọi thứ trước mắt. 
Đây mới đúng là nhân gian. 
Internet xem ra có vẻ vô cùng rộng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-ho-phach/2988986/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.