Dịch giả: Mạn Đà La
Cô không nói hai lời, vội buông công việc trên tay, cuống quýt xé vỏ bọc bên ngoài đi.
Khi nhìn thấy mấy chiếc bình nhỏ trắng bóng, Cảnh Trừng mới bình thường trở lại.
Bên trong chứa một ít thuốc bảo vệ cổ họng, có loại dùng thông thường, cũng có loại dùng lúc khẩn cấp, đầy đủ mọi thứ.
Cảnh Trừng là con một, được nuông chiều từ bé, không có năng lực tự lo liệu cuộc sống. Một mình chuyển ra khỏi nhà sống, bất kể gặp phải trận ốm dù nhẹ hay nặng thì cô đều không chịu đến bệnh viện, cũng không đến tiệm thuốc, cho nên bệnh tình mới ngày càng nghiêm trọng.
Lần này, nếu như không phải Quảng Lăng Chỉ Tức nhờ Liên Hoa đưa thuốc đến cho cô, thì đoán chừng cô chỉ cứ dựa vào mấy ly nước ấm cầm cự cho đến khi hết bệnh.
Quảng Lăng Chỉ Tức suy nghĩ rất chu đáo, sợ rằng Cảnh Trừng và Liên Hoa không quen biết, gặp nhau sẽ lúng túng, nên mới dặn dò anh ta đặt ở phòng thu phát rồi rời đi.
Hai tay Cảnh Trừng cầm mấy bình thuốc, trong lòng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy buồn phiền.
Nhịn không được, cô đành phải hỏi Liên Hoa vài câu.
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Bang chủ, anh quen biết sư phụ em bao lâu rồi?
[Liên Hoa]: Chắc được bảy tám năm.
Lâu vậy sao...
Thật đúng là bạn lâu năm...
[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Hai anh cũng là bạn tốt ngoài đời sao?
[Liên Hoa]: Ừ, bọn anh là bạn cùng phòng thời đại học, cậu ấy hơn anh một khóa.
Cảnh Trừng yên lặng ngồi trước màn hình.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong/170252/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.