Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: An Yên
Quả nhiên, sáng thứ hai, Cảnh Trừng mang theo một đôi mắt gấu trúc đi học.
Đã học đến năm thứ ba nhưng đây là lần đầu tiên cô đi học muộn, vội tới mức tóc cũng không kịp chải.
Vì xấu hổ do tới muộn, hôm nay cô không dám ngang nhiên chơi điện thoại di động ở trong lớp nữa, mãi tới giờ ăn trưa mới dành thời gian liên lạc với Đàm Dật.
Cảnh Trừng: Xin lỗi >_< em đi học muộn, giờ mới vừa tan học.
Đàm Dật: Sao lại đi học muộn?
Cảnh Trừng: Ngủ quên ạ >_<
Đàm Dật: Chuông không reo à?
Cảnh Trừng: Có reo, nhưng mà không có nghe thấy >_<
Cảnh Trừng chợt nảy ra một ý.
Hay là cô xin Nhạn tổng ghi âm cho cô một cái chuông báo chuyên dụng, để sau này mỗi ngày đều có thể tinh thần sảng khoái mà rời giường?
Đàm Dật: Ăn cơm chưa?
Cảnh Trừng: Vẫn chưa, còn anh?
Đàm Dật: Anh đang ăn ở nhà bà ngoại. (1)
Ngoài Bà Gia? Cảnh Trừng lại tưởng là cái quán ăn rất nổi tiếng kia, bèn hỏi: Ăn với ai vậy ạ?
Đàm Dật: Với bà ngoại.
Phụt...
Cảnh Trừng giật mình, thì ra là ý bảo nhà của bà ngoại.
Cảnh Trừng: Hôm nay anh về nhà bà ngoại?
Đàm Dật: Ừ.
Đàm Dật: Chưa gì đã vặn hỏi anh thế rồi à.
Cảnh Trừng:...
Giọng điệu trêu chọc của anh làm cô đỏ mặt, không không không, cô đâu có cái ý đó!
Đàm Dật: Hôm qua anh đã nhờ mấy người quản lý bang đứng ra giải thích rồi, giờ em vào nhóm chat của bang đi.
Cảnh Trừng: Giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong/1659469/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.