Kiều Lộc có thể cảm nhận được mẹ Kiều đang tức giận, phỏng chừng e ngại đây là cửa tiểu khu nên mới không phát hoả. Cô vội vàng dẫn mẹ Kiều vào tiểu khu, tới phòng thuê của cô.
Thường thì vào nhà thì phải đổi giày, lần này Kiều Lộc trực tiếp mà giày đi trên sàn gỗ, cô quay đầu nói với mẹ Kiều: “Mẹ, không cần cởi giày.”
Mẹ Kiều sờ sờ cái bàn bên cạnh, trên mặt bám không ít tro bụi, bà hừ một tiếng: “Đương nhiên không cần cởi, chỗ này vừa nhìn liền biết đã lâu không có người ở.”
Kiều Lộc ngượng ngùng cười: “Mẹ, có thể đừng dùng giọng này nói chuyện với con không, con sợ hãi.”
“Con sợ sao?” Mẹ Kiều hỏi lại một câu, hung hăng liếc xéo cô một cái, “Sợ hãi mà yêu đương còn dám gạt mẹ, thậm chí còn dọn đến ở với người ta.”
Bà cũng không phải không cho phép Kiều Lộc yêu đương, nhưng lại gạt bà như vậy, thật sự tức giận mà.
“Khoảng thời gian trước, tiểu khu của con ở bị trộm, phòng của con cũng bị cạy cửa sổ hỏng rồi, tuy rằng không bị mất thứ gì, nhưng là anh ấy không yên tâm, cho nên nói con dọn đến ở cùng.” Kiều Lộc mím môi giải thích.
Mẹ Kiều nhăn mày lại: “Cửa sổ bị trộm cạy vì sao không nói cho ba mẹ biết?”
“Con là sợ hai người lo lắng mà.” Kiều Lộc cúi đầu nói.
Mẹ Kiều trừng mắt nhìn cô: “Có trộm cũng không nói cho ba mẹ biết, yêu đương cũng vậy, bây giờ lá gan thật lớn a, còn không thành thật nói cho rõ ràng!”
Tiếp theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073085/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.