Ngày thứ hai, Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam thu dọn hành lý chuẩn bị ra sân bay, lúc tới đem hai cái hành lý, lúc về cũng vậy.
Mẹ Thẩm xin nghĩ nửa ngày tự mình đưa hai người đi, “Chú hôm nay họp ở bệnh viện rất bận, không có biện pháp tới tiễn các con.” Mẹ Thẩm nhìn Kiều Lộc có chút tiếc nuối nói.
Kiều Lộc mỉm cười nói: “Không sao ạ, kỳ thật để tự tụi con đi là được, còn phiền dì lái xe đưa bọn con lại đây.”
Mẹ Thẩm nhìn Kiều Lộc hiểu chuyện cũng không khỏi cảm thán một tiếng, “Tùng Lam đúng là gặp vận may mà.” Bà ôm Kiều Lộc, vỗ nhẹ sau lưng cô nói, “Kiều Lộc, lần này con có thể tới đây thật sự cảm ơn con. Nếu Tùng Lam khi dễ con thì nói cho dì, lúc đến An Giang nhớ gọi điện cho dì nhé.”
Kiều Lộc cười gật đầu nói: “Con đã biết, cảm ơn dì ạ.”
Thẩm Tùng Lam ở một bên bất đắc dĩ nói: “Sao con có thể khi dễ cô ấy, mẹ yên tâm đi.”
Mẹ Thẩm hừ một tiếng: “Ai biết được.”
Thẩm Tùng Lam sờ sờ mũi, “Thời gian không còn sớm, tụi con nên đi vào rồi. Mẹ trở về nhớ chú ý an toàn.”
Mẹ Thẩm buông Kiều Lộc ra, lại nhìn về phía Thẩm Tùng Lam: “Đã biết, các con nhớ thường xuyên trở về a.”
“Dạ, hẹn gặp lại dì.”
“Hẹn gặp lại con.”
***
Máy bay hạ cánh xuống Ninh Thành, Thẩm Tùng Lam cùng Kiều Lộc trực tiếp lái xe về nhà, trên đường về anh nhận được điện thoại của Tề Khải.
Tuy nói đem mọi việc giao cho Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073081/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.