Trong lòng Kiều Lộc mềm nhũn, giọng nói nhỏ nhẹ bảo đảm nói: “Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Thẩm Tùng Lam buông cô ra, nghe cô nói vậy liền hỏi: “Vậy khi nào em dọn lại đây cùng anh.”
“Cứ như vậy dọn tới sao?” Kiều Lộc sửng sốt.
Thẩm Tùng Lam cong môi cười: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Kiều Lộc nhìn đáy mắt mệt mỏi của anh: “Việc chuyển nhà để sau lại nói, nhìn anh rất mệt mỏi, anh có muốn nghỉ ngơi trước hay không?”
Thẩm Tùng Lam cố gắng rút ngắn thời gian công tác, nên mới có thể trở về trước mấy ngày, không chỉ như thế, thật ra buổi sáng anh mới vừa học xong, lập tức mua vé máy bay về Ninh Thành, thời gian gấp rút, cũng chưa hề nghỉ ngơi.
“Em hôm nay được nghỉ sao?” Thẩm Tùng Lam nhìn cô hỏi.
“Hôm nay em trực đêm, cho nên ban ngày được nghỉ.” Kiều Lộc trả lời.
Thẩm Tùng Lam cầm tay cô nói: “Vậy em ngủ với anh, sau đó anh giúp em dọn nhà.”
Kiều Lộc suy nghĩ một lúc liền đồng ý, “Được.”
Dù sao thì cũng đã từng ngủ với anh, lần này cô cũng không khẩn trương như trước nữa, huống chi bây giờ là ban ngày, cô ngược lại rất yên tâm.
Cũng là vị trí lần trước, chỉ là khoảng cách đã gần hơn.
Thẩm Tùng Lam nằm nghiêng, mặt đối diện với Kiều Lộc, nhắm mắt nghỉ ngơi, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Kiều Lộc bị anh nắm tay cũng không rút ra, cô bây giờ không buồn ngủ, nằm nghiêng người nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073075/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.