Kiều Lộc còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tùng Lam đã nắm đuôi tóc hơi ướt ướt của Kiều Lộc sờ, có chút tiếc nuối nói: “Anh còn tưởng giúp em sấy tóc.”
“Lần sau sẽ có cơ hội.” Kiều Lộc đáp lại.
Thẩm Tùng Lam bắt lấy từ mấu chốt, khoé môi mỉm cười nói: “Nói cách khác chờ anh đi công tác về, em sẽ ở lại đây phải không?”
“......” Cô chỉ là thuận miệng nói.
Thẩm Tùng Lam nhìn cô ngơ ra, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: “Bây giờ còn sớm, em có muốn xem TV không?”
Kiều Lộc gật gật đầu: “Được.”
Bằng không bây giờ mà ở trên cùng một cái giường với Thẩm Tùng Lam, cô sợ mình sẽ khẩn trương chết mất.
Trong phòng ngủ có TV, Kiều Lộc ngồi ở một bên, thất thần nìn, mà Thẩm Tùng Lam lại đang nhận điện thoại của khách hàng, lúc này đang nói chuyện ở ngoài ban công.
Thừa dịp Thẩm Tùng Lam không ở đây, cô mới cẩn thận đánh giá giường của anh, là giường 1m8, ngủ hai người vẫn còn dư, đảm bảo không đụng nhau được.
Kiều Lộc khoa tay múa chân, quyết định đến lúc đó sẽ nằm vào sát mép giường.
Lúc cô đang xuất thần, Thẩm Tùng Lam đã kết thúc cuộc gọi đi đến, anh để điện thoại xuống, hỏi ý kiến Kiều Lộc, “Em muốn ngủ ở bên nào?”
Cô rủ mắt, thấp giọng trả lời: “Bên trái đi.”
“Được.” Thẩm Tùng Lam nhìn cô cười một cái, liền xốc chăn bên phải nằm xuống.
Kiều Lộc kinh ngạc, vội vàng đi qua xem, “Anh buồn ngủ sao?”
“Đã 10 giờ rồi, không phải đi ngủ rất bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073073/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.