Tùng Lam, còn được gọi là Bản Lam Căn, cây thẳng đứng, màu xanh luc, vị đắng, tính hàn.
Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc nhìn thấy tên của Thẩm Tùng Lam trên mạng, tên ban đầu của anh là tên của một vị thuốc trung y, nghe nói đó là tên của một vị bác sĩ cổ truyền của Trung Quốc.
Lúc ấy, cô âm thầm đem một đoạn này nhớ kĩ, cho dù nó không có tác dụng gì.
Vô số lúc học bài vào ban đêm, lúc cảm thấy vất vả, Kiều Lộc lại đọc nhẩm tên của anh, một lần lại một lần như vậy, giống như cả người được tiếp thêm sức lực.
Cô cảm thấy Thẩm Tùng Lam là cái tên đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi.
Vụng trộm thời gian rảnh viết tên của anh trên vở ghi chú, trên giấy nháp cũng viết, những việc làm biểu hiện tâm tư của thiếu nữ, Kiều Lộc đều đã làm qua.
Thư tình cũng viết không ít lá, nhưng lại không có dũng khí để đưa, để ở nhà lại sợ ba mẹ phát hiện. Thế nên mỗi lần viết xong, do dự mà đem xé, tiêu huỷ chứng cứ.
Kiều Lộc không phải chưa từng nghĩ tới sau khi thi đại học sẽ thổ lộ, kết quả lại bị kế hoạch chuyển nhà làm đảo loạn, cô vốn tưởng rằng mình cùng Thẩm Tùng Lam không có duyên phận, nào ngờ lại có thể một lần nữa gặp lại nhau.
Giống như cô cũng không biết rằng ngày ấy, Thẩm Tùng Lam cũng thích mình.
Hai người ngồi trên ghế dài, Thẩm Tùng Lam lật xem vở bài tập của Kiều Lộc, khẽ thở dài một tiếng: “Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073059/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.