“Cậu nói hôm qua cậu tới nhà Thẩm Tùng Lam ăn cơm? Do anh ta tự làm? Không chỉ như thế, anh ta còn mời cậu về sau có thể thường xuyên tới nhà ăn cơm?” Bì Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi liên tục ba câu.
Kiều Lộc cười hì hì: “Cậu nói có phải hay không tiến triển rất lớn?”
Bì Thanh Thanh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Đây quả thật là tiến triển rất lớn.”
Cũng không biết có phải dẫn sói vào nhà hay không, không, hẳn là bị con sói dẫn vào nhà.
“Ngày mai và ngày kia tớ đều cùng anh ấy đi ăn cơm nha.” Kiều Lộc vui vẻ báo cáo hành trình hai ngày sau. “Tan tầm sẽ không đến tìm cậu đâu.”
Bì Thanh Thanh cười nhạo một tiếng: “Đã biết, rốt cuộc vẫn là thấy sắc quên bạn. Trong tiệm tớ mới vừa ra một loại bánh phô mai vani mới, cậu không có lộc ăn rồi.”
“Cậu giữ lại cho tớ, lần sau tớ đến tiệm cậu, còn làm việc cho cậu thế nào?” Kiều Lộc cười tủm tỉm mà trả lời.
Sáng hôm sau đi làm, Kiều Lộc đặc biệt nhìn thoáng qua cửa tiểu khu đối diện, hơi thất vọng khi không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tùng Lam.
Nhưng khi cô đi được vài bước, liền phát hiện xe của Thẩm Tùng Lam đậu ở một bên.
Cô bước nhanh đi qua hỏi: “Sao cậu còn chưa đi làm?”
Thẩm Tùng Lam nghiêng người nhìn cô cười: “Đang đợi cậu.”
Tay nắm dây đeo túi xách của Kiều Lộc siết chặt, trong lòng hơi căng thẳng, anh không biết rằng những lời này đối với Kiều Lộc có lực sát thương lớn đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073050/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.