Sau khi Hoắc Tân Viện truyền dịch xong, Thẩm Tùng Lam dẫn cô bé ra khỏi bệnh viện, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ rồi.
Vu Uyển muốn Hoắc Tân Viện đến lớp học, nhưng Thẩm Tùng Lam cảm thấy lát nữa còn phải đi ăn cơm, căn bản là không kịp giờ đến trường.
“Cháu muốn ăn cái gì? Cậu mời khách.” Thẩm Tùng Lam giúp cô bé mở cửa ghé sau, thuận tiện cài dây an toàn.
Bản thân Hoắc Tân Viện cũng có điện thoại đồng hồ, bé nhìn thời gian không khỏi cảm thán: “Cậu, đã hai giờ rưỡi rồi, phải đến trường học, không thể ăn cơm nữa.”
Thẩm Tùng Lam ngồi vào ghế lái, nhìn cô bé từ gương sau: “Con không đói bụng sao?”
Hoắc Tân Viện sờ sờ bụng xẹp xuống, bĩu môi nói: “Dạ đói, nhưng nếu không đi học, giáo viên sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Không sao, có chuyện gì cậu sẽ lo, đến lúc đó nói mẹ con gọi cho cậu là được.” Thẩm Tùng Lam cười khởi động xe.
Đôi mắt đen láy của Hoắc Tân Viện sáng lên, “Cậu cháu muốn cái gì đều được chứ!”
Thẩm Tùng Lam chuyển động tay lái, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Có thể.”
“Cháu muốn ăn pizza! Muốn ăn hamburger! Còn có đùi gà rán!” Hoắc Tân Viện ở ghế sau vui vẻ đung đưa chân.
Thẩm Tùng Lam nhướng mày, ngay sau đó liền nở nụ cười, “Thói quen ăn uống của con rất tốt, có phải bình thường không được ăn những thứ này không.”
“Mẹ không cho phép con ăn những món này, cậu đã đồng ý với con, không thể rút lời nha.” Hoắc Tân Viện chồm cổ tới, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-vo-thoi-han/1073044/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.