Tần Kiêu không trả lời ngay, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt Hứa Tri Nguyện, thấy cô nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt màu đen của anh hiện lên ý cười, anh vươn tay véo vành tai của cô, ý tứ mơ hồ nói: “Nguyện Nguyện, sau này nên mặc thế này ở nhà thôi.”
“Dựa vào gì hả?” Hứa Tri Nguyện khó hiểu, “Anh còn chưa nói có thích hay không đó?”
Nhớ lại những lời các quý bà quý cô nói ban nãy anh sẽ đem viên đá “lệ nhân ngư” mà cô thích nhất tặng cho vị hôn thê chưa bao giờ gặp mặt kia, cô liền đau lòng.
Cô hất tay anh ra, hơi tức tối: “Anh muốn đem viên đá ‘lệ nhân ngư’ tặng cho vị hôn thê của anh đúng không?”. Bạn đang đọc ????r????yện ????ại + ????r???????????? r????yện.V???? +
Tần Kiêu nhướn mày, hình như có chút kinh ngạc làm sao cô biết được,
Cô đưa lưng về phía anh, nổi giận nói: “Xem đi xem đi, anh không chỉ không thích em, còn muốn đem vật em thích tặng cho người ta, em…em…”
Hứa Tri Nguyện càng nói càng đau lòng, cô dùng sức nắm chặt hoa hồng trong lọ hoa, nghĩ đến sau này nếu Tần Kiêu có vị hôn thê, nghĩ đến người ngủ bên cạnh anh không phải là cô, nhất thời cô cảm thấy bi thương.
Cô thèm muốn anh lâu như vậy, thế nhưng lại bị một người phụ nữ chưa từng nghe nói tới nhanh chân giành trước, trái tim cô thắt chặt.
Có lẽ tâm lý của cô hoạt động quá phức tạp, Tần Kiêu bật cười nói: “Em suy nghĩ cái gì đấy?”
“Không cần anh lo.” Cô chậm rãi dời đến trong góc, nhìn thấy khuôn mặt Tần Kiêu khôi ngô tuấn tú đến cực điểm, cảm xúc trong lòng cô hỗn loạn, cô âm thầm quyết định, đêm nay nhất định phải bắt anh làm thịt!
*
Tám giờ tối, bữa tiệc đúng giờ tiến hành.
Hứa Tri Nguyện và Từ Từ ngồi ở một góc uống hết ly rượu này tới ly khác.
Một tay Từ Từ chống má, sau khi khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay thì nhìn Tần Dương đứng trên bục ở phía xa, cô nàng thở dài nói: “Nhã nhặn bại hoại.”
Hứa Tri Nguyện gật đầu, sau khi nhìn khuôn mặt nghiêng cực kỳ anh tuấn của Tần Kiêu đứng phía xa, cô hùa theo nói: “Mặt người dạ thú.”
Từ Từ quay lại nhìn Hứa Tri Nguyện, cô nâng lên ly rượu: “Tớ khó chịu quá.”
Hoàn toàn không nghĩ ra nên quyến rũ Tần Kiêu như thế nào.
Từ Từ thở dài, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út than thở: “Tớ thảm quá.”
Con người Hứa Tri Nguyện có một điểm rất tốt, nghe được người khác còn thảm hơn mình, cô có thể cân bằng trong nháy mắt.
Cô tiến đến bên cạnh Từ Từ, thương lượng: “Từ Từ, cậu giúp tớ quyến rũ Tần Kiêu, tớ giúp cậu thoát khỏi Tần Dương, thế nào?”
Đôi mắt Từ Từ sáng lên, buông ly rượu ra nắm tay cô: “Chị em tốt, tâm linh tương thông chính là nói chúng ta đấy.”
Hứa Tri Nguyện và Từ Từ thì thầm thương lượng, chỉ năm phút đồng hồ đã hình thành một kế hoạch hoàn mỹ.
Cô phụ trách dẫn người có lòng với Tần Dương đến chỗ anh ta, sau đó Từ Từ đi bắt tại trận, thế thì hai người có thể hợp lẽ hủy bỏ hôn ước.
Mà Từ Từ thì phụ trách bỏ thuốc vào rượu của Tần Kiêu, để Tần Kiêu uống xong thế thì cô có thể làm thế này thế kia với anh.
Sau khi bàn xong hai người chuẩn bị chia nhau hành động, Hứa Tri Nguyện vừa định nâng ly thì Tần Dương đột nhiên xuất hiện phía sau hai cô nàng: “Thế nào, hai em chơi vui lắm à?”
Hứa Tri Nguyện vội đặt cái ly kia phía sau chai rượu, cô liếc nhìn Từ Từ, hai người ngầm hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạn hất lên, có phần mất kiên nhẫn nói: “Anh không đến chúng tôi càng vui hơn.”
Từ Từ nói xong, thuận theo tự nhiên cầm ly rượu phía sau chai rượu xoay người muốn đi.
“À…” Tần Dương khẽ cười, ý cười chưa đến đáy mắt, “Từ Từ, còn quậy nữa thì lập tức theo anh về nhà.”
Từ Từ vừa nghe khuôn mặt liền trắng bệch, đợi sau khi thấy rõ biểu cảm của Tần Dương không biết cô nghĩ tới gì chợt đỏ mặt trong nháy mắt, cô định hất ly rượu trong tay trên người Tần Dương: “Anh đừng hòng!”
“Đừng đừng đừng!” Hứa Tri Nguyện mau chóng ngăn lại cầm lấy ly rượu, nếu không bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
Cô đưa lưng về phía Tần Dương, nháy mắt với Từ Từ: “Có chuyện gì không thể nói tử tế sao?”
Cô xoay lại nhìn sang Tần Dương, phá lệ gọi một tiếng anh: “Nếu không anh lên lầu nghỉ ngơi một chút, để em khuyên nhủ Từ Từ.”
Tần Dương không ngờ Hứa Tri Nguyện lại hiểu chuyện như vậy, anh ta vui vẻ gật đầu khen ngợi cô, còn vươn tay sờ đầu cô: “Cô bé nhỏ đã trưởng thành rồi.”
Cô nghe lời gật đầu, hoàn toàn không để ý ánh mắt khinh bỉ của Từ Từ, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.
Tần Dương nói xong, ánh mắt dừng trên ly rượu trong tay cô, anh ta cười tủm tỉm nhìn cô và Từ Từ: “Cho nên, ban nãy giấu rượu làm gì hả?”
Mẹ nó!
Cô và Từ Từ liếc nhìn nhau, tên bại hoại này trọng điểm cần chú ý bây giờ chẳng lẽ không phải Từ Từ cãi nhau với anh ta à? Sao lại nhìn chằm chằm ly rượu đỏ?
Cái này còn chưa xong, anh ta dừng một chút, hất hàm về phía hai cô: “Tần Kiêu nói rất đúng, hai em ở cùng một chỗ, khẳng định không an phận.”
Mẹ nó!!
Hứa Tri Nguyện cảm thấy với chỉ số thông minh của cô và Từ Từ tuyệt đối không đấu lại hai con cáo già thành tinh kia.
Trong lúc hai người đang ngơ ngác, Tần Dương giơ tay đoạt lấy ly rượu trong tay Hứa Tri Nguyện.
Đối với loại thiếu gia ăn chơi như Tần Dương, chỉ cần anh ta vừa nghe là có thể kết luận cô bỏ thuốc vào đây, nếu như bị người trong nhà biết được thì Hứa Tri Nguyện không còn mặt mũi nào nữa. Thế là cô cái khó ló cái khôn bưng lên ly rượu uống một hơi, chất lỏng tiến vào cổ họng trong nháy mắt cô liền choáng váng.
Từ Từ trợn mắt há mồm nhìn Hứa Tri Nguyện, mau chóng dìu cô tới sofa, cô bạn hơi khẩn trương hỏi cô: “Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện, cậu không sao chứ?”
Cô nhìn Từ Từ lúc ẩn lúc hiện trước mắt, đầu càng ngày càng choáng: “Cậu…cậu sao biến thành ba rồi?”
Từ Từ hung hăng trừng mắt nhìn Tần Dương đứng đằng sau, tức giận nói: “Anh xem, nhìn chuyện tốt anh đã làm rồi kìa!”
Tần Dương không quan tâm nói: “Anh chỉ giúp người ta thành công.”
Trước mắt càng choáng váng, cơ thể thì càng nóng hơn, Hứa Tri Nguyện mất sức muốn lôi kéo bộ lễ phục, một âm thanh quen thuộc rơi vào bên tai: “Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện ngoan, theo anh về nhà.”
Cơ thể đột nhiên bay lên không, cô mơ màng nhìn thấy khuôn mặt Tần Kiêu, có phần khó hiểu: “Chúng ta đi đâu thế?”
“Về nhà.” Âm thanh của Tần Kiêu rất nhẹ, là sự dịu dàng cô chưa từng cảm nhận.
Cô cọ cọ trong lòng anh, than thở: “Đây không phải là nhà em sao?”
Tần Kiêu khẽ cười: “Anh đưa em trở về nhà của chúng ta.”
Hứa Tri Nguyện không rõ nguyên do, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy chiếc cằm mang độ cong trơn tru và chiếc mũi cao thẳng của anh. Cô giống như bị mê hoặc, ngẩng đầu cắn lấy cằm anh: “Tần Kiêu, tối nay em nhất định phải ăn anh.”
Cơ thể Tần Kiêu cứng đờ, bước chân tạm dừng một chút, sau đó anh càng bước nhanh hơn ra ngoài.
Vừa ra khỏi biệt thự, cơn gió lạnh ùn ùn kéo tới, Hứa Tri Nguyện ngỡ ngàng nhìn bốn phía, cô dùng sức giãy khỏi lồng ngực của Tần Kiêu.
Cô cởi ra giày cao gót, nhấc làn váy chạy tới cái cây to trong sân, cô chỉ vào cái cây rồi nhìn Tần Kiêu ở phía sau: “Người chứng hôn đây này, Tần Kiêu, đây là bằng chứng hôn nhân của chúng ta. Năm em bảy tuổi anh đã nói muốn kết hôn với em, khi đó chúng ta đã bái thiên địa trước cái cây này.”
Không đợi Tần Kiêu trả lời, cô ngây ngốc ôm cái cây hô to: “Tần Kiêu, em rất yêu anh.”
Cô quay đầu nhìn anh, hơi thấp thỏm chờ câu trả lời của anh.
Dưới ánh trăng, Tần Kiêu cong khóe môi mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta choáng váng: “Tốt, anh cũng yêu em, chúng ta về nhà thôi.”
*
Hình ảnh tiếp theo quá hài hòa, Hứa Tri Nguyện không nghe theo chui vào trong lòng Tần Kiêu, ban đầu anh còn rất nhẫn nại, sau đó cô khóc thút thít quấy nhiễu, xoay người muốn bỏ đi, cô khóc lóc hô lên: “Không làm không làm nữa.”
Khóe môi anh nhếch lên, màu mắt ngày càng u ám, cánh môi lạnh băng lướt qua gò má cô, âm thanh hơi thấp: “Nguyện Nguyện…”
“Hở?”
“Muộn rồi.”
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Tri Nguyện nhìn thấy Tần Kiêu nằm ngủ bên cạnh mình, cô cảm thấy bản thân tiến vào trạng thái người có đức có tài.
Mình đã làm gì? Sao không nhớ ra nhỉ?
Cô thế mà quên sạch hồi ức tốt đẹp ngủ với Tần Kiêu, sự cố gắng nhiều năm kết quả không nhớ rõ quá trình, cô cảm thấy rất đau lòng.
Hứa Tri Nguyện lần mò di động bên cạnh, rón ra rón rén rời khỏi giường, muốn lướt xem thử làm thế nào trong thời gian ngắn nhất lấy lại hồi ức tốt đẹp, nhưng cô vừa động đậy thì Tần Kiêu dần dần tỉnh lại.
Anh thản nhiên liếc nhìn cô, thành công dừng lại bước chân cô muốn xuống giường. Ánh mắt anh dừng trên người cô, cũng không biết đang nhìn cái gì, màu mắt trở nên tối sầm.
Theo ánh mắt anh cô nhìn vào tấm gương trang điểm đối diện, trên chiếc giường lớn màu trắng cô mang mái tóc dài rối bời hơi ngớ ra ngồi đằng kia, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là phía trên xương quai xanh của cô có vài vết cắn rất dễ nhìn thấy.
Hứa Tri Nguyện nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Tần Kiêu: “Đêm qua kịch liệt thế sao?”
Tần Kiêu hơi mất tự nhiên quay mặt qua, vành tai dần ửng đỏ.
Trái tim cô đau đến mức muốn bóp cổ tay: “Vậy mà em không nhớ ra.”
Anh khẽ nhíu mày, giọng nhỏ nhẹ: “Không nhớ?”
Cô gật đầu.
Anh chậm rãi tới gần cô: “Sao em có thể không nhớ chứ?”
“Em…ưm…” Nói còn chưa xong, cánh môi đã bị anh ngăn lại.
Hứa Tri Nguyện chưa bao giờ biết được, Tần Kiêu là một người lạnh tình lạnh tính, nụ hôn của anh lại mất hồn như vậy.
Hồi lâu sau, Tần Kiêu rốt cuộc buông cô ra, ngón tay dài của anh vân vê vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Em nhớ ra chưa?”
Cô lập tức gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi.”
Ánh mắt Tần Kiêu dần trở nên dịu dàng, anh nắm tay cô, từ dưới gối đầu lấy ra một chiếc nhẫn.
Hứa Tri Nguyện hơi kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn này, đây không phải là viên đá “lệ nhân ngư” mà hôm qua anh muốn tặng cho vị hôn thê ư? Không đợi cô lấy lại tinh thần, anh đã đeo “lệ nhân ngư” trên ngón áp út của cô, anh lẳng lặng nhìn cô: “Nguyện Nguyện, chúng ta kết hôn đi.”
“Kết hôn?” Cô nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, “Cái này…cái này không phải tặng cho vị hôn thê của anh hả?”
Tại sao tặng cho mình, cô cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Tần Kiêu có phần bất đắc dĩ liếc nhìn Hứa Tri Nguyện, anh véo má cô: “Không có vị hôn thê nào cả, chỉ có em thôi.”
Chỉ có em thôi? Nói cách khác khi cô thích anh thì anh cũng thích cô, sau đó anh để mặc cô giày vò nhiều năm như vậy?
Hứa Tri Nguyện hít sâu một hơi, ném chiếc nhẫn “lệ nhân ngư” trên người anh, tức giận nói: “Anh xấu lắm Tần Kiêu!”