Hoàng Nguyên đưa Huỳnh Đan đi ăn và mua sắm như đã nói. Cô vì bực tức trong người nên muốn ăn muốn mua đồ cho quên đi. Ăn hết cả một phần combo lớn rồi lượn lờ hết cả gian hàng này qua gian hàng khác, mua rất nhiều đồ. Nhưng lúc thanh toán thì Hoàng Nguyên lại dành trả cho cô. Huỳnh Đan thật sự ngại còn Hoàng Nguyên mặc kệ cô. Cô mua gì anh trả tiền đó, sờ vào cái nào thì kêu nhân viên gói và thanh toán luôn. Thoáng chốc trên tay anh đã đầy túi lớn túi nhỏ.
Huỳnh Đan nhìn người đàn ông cao lớn đi bên cạnh với ánh mắt ái ngại. Tự nhiên để anh cầm đồ cho mình cô thấy kì kì. Người ta là lão đại cao cao tại thượng, là thiếu gia của một gia tộc hiển hách mà lại hi sinh xách đồ cho cô….Người ngoài mà biết thì mất mặt anh lắm….
Huỳnh Đan dừng lại, ngón tay chọt chọt cánh tay săn chắc của Hoàng Nguyên. Cô nói:
“Anh…anh đưa đồ đây tôi cầm cho.”
Hoàng Nguyên đánh mắt nhìn cô sau đó chẳng có hành động nào là đưa mấy giỏ đồ, đổi lại bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô. Huỳnh Đan kinh ngạc nhìn xung quanh cố gắng vùng tay ra nhưng không được. Cô cắn môi khẽ nói:
“Anh buông ra đừng để bị người khác bắt gặp sẽ không hay. Tôi không muốn mình ảnh hưởng đến anh đâu.”
“Tôi bao hết rồi em không thấy à? Nãy giờ đâu có ai đi vào trung tâm này đâu.”
Câu nói vô cùng bình thản làm Huỳnh Đan căng mắt kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619846/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.