Vết thương vẫn còn chưa khô thuốc cho nên đa phần Hoàng Nguyên sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi. Người có sức luyện tập từ nhỏ như anh thì vết chém trên lưng chẳng là gì. Anh đã từng bị thương nặng hơn thế, suýt mất mạng cũng có rồi nên là chẳng hề hấn gì hết. Chỉ có nghĩ tới cô gái nhỏ phải hao tâm tổn sức chăm lo cho anh thì Hoàng Nguyên có phần hạnh phúc xen lẫn đau lòng. Cô ở đây với anh ba ngày rồi, anh không biết cô thật sự thoải mái hay là vì chăm anh nên gượng ép bản thân. Hơn ai hết, Hoàng Nguyên luôn mong rằng Huỳnh Đan sẽ luôn là một tiểu thiên thần thuần khiết, hồn nhiên, rạng rỡ chứ không phải là một cô gái mười tám tuổi nhưng lại mang quá nhiều tâm sự……Mỗi lần nghĩ đến nét mặt khi kể về gia tộc nhà ngoại của cô thì anh lại xót xa……Anh thương cô như vậy, cô thích thì anh thích, cô muốn anh đều cho, không có cũng phải làm cho có. Luôn luôn ủng hộ cô vậy mà mấy người gia tộc Yamamoto dám khinh thường cục cưng của anh như vậy……Chờ anh một khi chớp được thời cơ thì đừng một ai có thể phỉ báng, khinh khi cô. Cục cưng của anh thì anh thương anh chiều vậy đó, ai ý kiến thì đi chầu tử thần.
Hoàng Nguyên nằm sấp trên giường ngẫm nghĩ trong lòng, hai mắt dịu dàng ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ngồi dưới sàn phân chia thuốc bác sĩ mới đưa đến.
“Ngồi dưới đất sẽ bị lạnh đó, em lên đây ngồi này!”
Vừa nói người đàn ông vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619838/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.