Hoàng Nguyên đưa Huỳnh Đan về biệt thư riêng của mình. Hiện tại anh đang giúp cô chỉnh chăn lại vì Huỳnh Đan đã say ngủ rồi.
Ngồi ở mép giường, Hoàng Nguyên gọi cho Hà My.
“Em nghe đây anh Hoàng Nguyên. Anh đưa Tiểu Đan về rồi à?”
Ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang say giấc sau đó đáp:
“Ừ, cô ấy say nên ngủ rồi. Hà My, em đã gọi về cho ba mẹ cô ấy hỏi chuyện chưa?”
“Rồi đó anh! Nó combat nguyên nhà ngoại luôn xong còn rạch tay tuyệt tôn. Trời ơi trời em nghe thiếm kể lại mà tưởng đang nghe phim không. Nó rạch tay thật à anh?”
Nhắc đến đây trong đáy lòng Hoàng Nguyên dâng lên xót xa. Khẽ nắm lấy bàn tay trái nõn nà rồi đưa lên đặt một nụ hôn ở vải băng trắng hơi thấm máu. Anh trầm giọng trả lời:
“Cô ấy thật sự rạch tay. Có lẽ vì đã chịu đựng quá nhiều. Anh mong sau chuyện này sẽ khiến ông ngoại của cô ấy thông suốt.”
“Em cũng mong thế! Nếu nó không nguyện ý thì thiếm cũng không ép nó nữa. Bao nhiêu năm trời thiếm mới có thể hiểu được Tiểu Đan một cách trọn vẹn. Thôi có anh ở cạnh nó em cũng yên tâm, nhờ anh chăm hộ nó giúp em. Thật sự bận quá còn thêm chuyện của công ty nhà ngoại nó nữa khiến em điên cả đầu.”
“Chú ý giữ sức khoẻ, anh sẽ chăm sóc cho Huỳnh Đan. Chào em!”
Kết thúc cuộc gọi Hoàng Nguyên lại nhấn dãy số khác rồi nghe máy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619831/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.