Huỳnh Đan ngồi taxi tầm ba mươi phút thì đến biệt thự của Hoàng Nguyên. Trên đường trời đã đổ mưa từ lúc cô bắt đầu đi và không có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến khi xe dừng trước cổng nhà thì Huỳnh Đan đã thấy Hoàng Nguyên che dù đứng chờ sẵn trước cổng.
Huỳnh Đan gửi tiền cho tài xế thì cửa xe đã được Hoàng Nguyên mở ra. Anh chắn tay lên cạnh xe phía trên để Huỳnh Đan đi ra không bị trúng và đồng thời nghiêng dù để che cho cô.
Huỳnh Đan sợ anh ướt cho nên cố gắng thật nhanh rời khỏi taxi. Cô lo lắng nhón chân lên lau vết nước trên mặt Hoàng Nguyên rồi cất tiếng:
“Đừng để bị ướt sẽ cảm đó. Vết thương cũng chưa lành, dính nước sẽ nhiễm trùng.”
Hoàng Nguyên kéo cô vào sát người mình rồi ôm lấy và đi vào nhà. Vừa đi anh vừa nói:
“Ướt thì đã sao, em ướt mới có chuyện. Người thì mỏng manh, mới hết cảm giờ lại cảm nữa thì tôi xót lắm. Không sao, đừng lo!”
Khi vào đến nhà thì Hoàng Nguyên chụp dù lại sau đó nắm tay cô một mạch lên phòng ngủ. Huỳnh Đan mặc nhiên đi theo anh chẳng phản kháng.
Cho tới lúc đã ngồi lên đến giường rồi thì Huỳnh Đan mới hoàn hồn lại. Cô nhìn Hoàng Nguyên đang khuỵ chân trước mặt mình trong lòng dâng lên khó tả. Thật sự cô không biết nên nói gì mới đúng nữa, mọi việc đi quá tầm kiểm soát khiến cô chẳng thể tiếp nhận kịp thời.
Hoàng Nguyên thấy cô như vậy trong lòng dâng lên gợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619827/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.