Việc Huỳnh Đan nằm viện Hoàng Nguyên chỉ báo cho Hà My và ba mẹ anh biết. Anh không muốn làm kinh động đến mọi người vì hiện tại trong mắt họ cả hai vẫn chưa tiến triển. Anh muốn khi cô tỉnh dậy và công khai để có được sự chúc phúc từ mọi người.
Hà My sau khi nghe tin đã lặp tức dàn xếp công việc để bay sang Nhật và đến thẳng bệnh viện xem Huỳnh Đan.
Nhìn người chị em của mình bị thương quả thật cô không thể kiềm chế được nước mắt. Dù cho có mạnh mẽ cỡ nào thì với Hà My, Huỳnh Đan vẫn là cô em gái nhỏ lúc nào cũng phải được yêu thương, cưng chiều. Vậy mà bây giờ thấy Huỳnh Đan hôn mê trên giường bệnh, cô thật sự đau lòng.
Hoàng Nguyên từ ngoài đi vào cầm theo một bọc thuốc, nhìn thấy Hà My liền cất tiếng:
“Em mới đến à?”
Hà My gạt nước mắt đi rồi trả lời:
“Vâng, em từ sân bay đi đến đây luôn. Anh đi lấy thuốc cho Tiểu Đan hả, bác sĩ có nói gì về việc khi nào nó sẽ tỉnh lại không?”
Hoàng Nguyên cất bước tới bên ghế cạnh giường, anh vừa lấy thuốc vừa đáp:
“Chưa có dấu hiệu em à vì thuốc mê vẫn còn. Bác sĩ nói khi nào thuốc hết thì Đan nhi mới tỉnh. Nhưng bác sĩ cũng chưa chắc được 100% vì còn dựa vào cô ấy nữa. Không sao, anh chờ cô ấy tỉnh lại….”
Hà My nghe Hoàng Nguyên nói thế chỉ gật nhẹ đầu. Cô nói:
“Anh cũng nên nghỉ ngơi đi, em ở đây canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619774/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.