Huỳnh Đan trở về là niềm vui lớn cho đại gia đình của tất cả mọi người. Nhất là mẹ chồng và mẹ cô, kể cả hai người ba cũng chẳng giấu nỗi sự xúc động. Vừa về lặp tức ngày hôm sau cả bốn ông bà đến ngay biệt thự của hai vợ chồng để xem cô. Mẹ của Hoàng Nguyên mắt đỏ hoe xem xét con dâu, miệng bà không ngừng hỏi han:
“Trời ạ con gái tôi, mấy ngày đó con có ổn không, Hoàng Nguyên nó tìm mãi chẳng thấy tin tức làm chúng ta lo lắng quá chừng. Ba chồng con cũng phát lệnh lục khắp thành phố này nhưng chẳng thấy. Con gái của mẹ, con ốm đi nhiều rồi.”
Thấy mẹ chồng lo lắng cho mình như vậy Huỳnh Đan thật sự xúc động và cảm thấy có lỗi. Đáng lẽ cô nên trở về sớm hơn mới phải, khiến mọi người trông nom tìm kiếm thật là không phải phép.
Nhị phu nhân tuy không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng miệng lại nói những lời lo lắng dành cho Huỳnh Đan:
“Trở về là tốt, con cũng thật là, có gì phải báo ngay, để mọi người lo như vậy không hay. Một lát nữa nấu đồ ăn ngon cho con bồi bổ.”
Nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt xinh đẹp, Huỳnh Đan chồm người tới đưa tay ôm lấy eo của mẹ mình. Tựa như một bé gái lên ba mà nũng nịu cất tiếng:
“Con biết khi con mất tích không liên lạc mẹ đã rất lo lắng đến độ ngã bệnh. Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa. Con chưa “báo” mẹ xong mà làm sao biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619768/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.