Cả không gian gần như im lặng sau câu hỏi của tên phóng viên. Huỳnh Đan vẫn giữ nguyên nét rạng rỡ, cô gật đầu sau đó nhẹ lấy micro từ tay của tên phóng viên, bắt đầu trả lời:
“Đầu tiên tôi cảm ơn câu hỏi đầy sự thâm thuý của anh. Tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho anh ngay. Thứ nhất anh hỏi rằng tôi có dụ dỗ ông xã tôi để lên giường rồi trở thành thiếu phu nhân Vũ Khúc thị hay không ? Có, tôi dụ anh ấy đấy. Nhưng mà Vũ Khúc thiếu gia là ai chứ, một câu, hai câu hay là một thời gian thì tôi cũng chẳng thể làm gì được cả. Tâm anh ấy vững lắm, khi nào thật sự muốn thì mới làm. Vậy nên dù cho có phụ nữ cởi hết đồ đứng trước anh ấy thì cũng chẳng thể nào leo lên được giường anh ấy đâu. Tôi nói thế anh hiểu không? Có hiểu vì sao tôi nói có chưa? Tôi chẳng cần làm gì cả, tự mình Nguyên tìm đến tôi. Còn việc bùa ngải? Xin lỗi, tôi không thiếu tiền để mồi chài đàn ông. Xung quanh tôi biết bao người muốn dâng cả những gì họ có cho tôi nhưng tôi không cần. Hoặc là tôi muốn chứ không có chuyện tôi phải dùng bùa ngải quyến rũ đàn ông. Vì vậy, việc tôi được Nguyên cầu hôn và chọn làm thiếu phu nhân Vũ Khúc thị là do anh ấy muốn. Kế đến là công việc thấp kém? Theo anh thế nào là thấp kém?”
Huỳnh Đan nhẹ nhàng buông từng chữ một, thái độ thản nhiên đến độ khiến người ta nặng nề hơi thở. Cô chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619765/chuong-77.html