Lời Nguyễn Tuấn Anh nói ra khiến mọi người bật cười. Annie đang ăn súp cũng xém sặc. Lấy khăn giấy đưa lên miệng lau, Annie trừng mắt điệu bộ khinh bỉ quăng móc câu cho Nguyễn Tuấn Anh:
“Thằng cha vô duyên, người ta vợ chồng mới đám cưới đương nhiên sẽ chiến cả đêm rồi. Giờ mà anh có chuốc say thì anh rể tôi vẫn đủ đưa chị tôi lên mây nhá. Nói lời dư thừa. Hay là tại anh ghen ăn tức ở không được động phòng như anh chị tôi nên mới kiếm chuyện phá?”
Trước lời nói của Annie, Nguyễn Tuấn Anh căng mắt, hơi thở nặng nệ như kiềm nén cục tức. Trời đất con nhỏ có con thỏ mới nhú này sao cứ thích đâm chọt anh mãi thế. Bổn thiếu gia đây có ý tốt giúp bạn cơ mà. Đúng là trẻ con, suy nghĩ không có sâu xa chút nào hết.
Nhịn cục tức xuống, Nguyễn Tuấn Anh khinh khỉnh đáp lời Annie:
“Bổn thiếu gia không thèm đi ganh tị, ông đây chưa muốn nếu muốn thì có hàng tá phụ nữ chờ làm vợ ông nhá. Nè con nhỏ tiểu yêu kia, cô ăn mãi một chén súp chưa xong mà còn ngồi đó xỉa xói người ta là sao?”
“Tôi ăn nãy giờ chắc đâu được ba bốn bận rồi đó thưa ông chú già. Con mắt của chú gắn dưới mông nên không thấy ấy. Ở đây người ta thấy hết, không tin cứ việc hỏi. Đúng là vừa già vừa mù vừa vô tri ha.”
Annie bị Nguyễn Tuấn Anh nói lại nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì lép vế. Động tác vẫn bình thản múc từng muỗng súp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619760/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.