Lúc Tô Uyển Âm thu dọn xong đến phòng ăn, ba Tô Hoài Tịch đang vừa uống sữa vừa đọc báo, mẹ Nam Tích đặt một cái đĩa trước mặt cô rồi nói: "Không phải chín giờ hôm nay con đi phỏng vấn à? Bây giờ đã tám giờ rồi đấy, ăn nhanh đi."
Trên đĩa có một cây bánh quẩy và hai quả trứng tạo thành hình số "100" thể hiện sự mê tín.
Tô Uyển Âm thong thả cầm trứng gà lên lột vỏ, không chút hoang mang nói: "Không phải còn tận một tiếng nữa sao ạ?"
"Đi sớm một chút thì người ta sẽ có ấn tượng tốt hơn về con, nói không chừng sẽ thành công đấy." Nam Tích cũng ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng: "Công ty hôm nay con phỏng vấn tên là gì thế?”
"Công ty Thần Ảnh ạ."
Tô Hoài Tịch dời ánh mắt khỏi tờ báo: "Thần Ảnh?"
"Vâng." Tô Uyển Âm cắn một miếng trứng gà, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống: "Ba, ba có người quen có thể giúp con đi cửa sau không?"
"Không có." Tô Hoài Tịch nghiêm túc suy tư trong một lát rồi thản nhiên nói: "Cứ có cảm giác quen thuộc thôi."
"Sao có thể không quen thuộc chứ? Đấy là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố chúng ta, sản nghiệp liên quan đến họ trải dài khắp đường lớn ngõ nhỏ." Nam Tích lườm ông một cái rồi đưa một ly sữa cho Tô Uyển Âm: "Đừng để ý tới ba con. Một người dạy học liêm chính như ông ấy dù cho có là người quen đi nữa thì cũng không hạ mình xuống tìm người ta mở cửa sau cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-nho-nho/3390974/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.