Người luôn là một loài sinh vật rất khó đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. 
Tôi nghĩ, thật ra, có rất nhiều khoảnh khắc trước đây, tôi đã tự dối lòng mình như thế. 
Cho nên khi nghĩ lại sự thật của vấn đề, tôi cảm thấy não mình như nổ tung. 
Tại sao ký ức của tôi luôn không liên tục? 
Tại sao ngày hôm đó tôi chỉ có thể nhớ đến việc Thẩm Diên Tri dí đầu đầu thuốc lá vào người tôi, mà không nhớ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? 
Tại sao Thẩm Diên Tri cứ nhìn chằm chằm vào tôi bảo tôi nhất định phải uống ly sữa đó? 
Tại sao Tạ Ý Liễu và Tống Hữu Tinh đều tỏ ra khó hiểu như vậy? 
Tại sao bạn bè của anh gọi tôi.... bệnh thần kinh 
...... 
Trong kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học, tôi đã trải qua điều tàn khốc nhất, đẫm máu nhất và bạo lực nhất trong cuộc đời mình. 
Ban đầu chỉ là mấy anh thợ trường đến lắp điều hòa hỏi đường. 
Chỉ là như thế, tôi chẳng làm gì cả, chỉ nói với bọn họ con đường chính xác nên đi. 
Chợt ai đó cười xấu xa lôi tôi vào phòng tắm nam. 
Từ ánh sáng đỏ tàn nhẫn vào cuối buổi hoàng hôn, đến vùng đồng bằng nơi những vì sao lấp ló trong thành phố. 
Trong ba giờ đồng hồ, tôi đã chịu đựng sự tra tấn dã man không thể gọi là nhân đạo. 
Tàn thuốc của Thẩm Diên Tri có thực sự nóng không? 
Những cái tát đó có thực sự là từ Thẩm Diên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-lan-nua/2961486/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.