Lê Ương chợt nhớ thời gian giữa hai cuộc gọi hình như chưa tới hai mươi phút, cô ngẩn mặt nhìn Tần Nhiêu: “Anh ăn trưa chưa?”
Bây giờ cô không còn khóc nữa nhưng hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, tóc còn bị anh xoa rối hết cả lên, nhìn cô bây giờ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Chưa.” Anh nói
Lê Ương nghĩ một lát rồi do dự hỏi: “Vậy anh có muốn lên nhà ăn chung với tôi không?”
Hộp thức ăn nặng thế này hẳn là dì Chu chuẩn bị không ít, hai người chắc là vẫn đủ.
Nghĩ đến việc anh không thích mẹ mình, cô lại nói: “Trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, mẹ tôi không ở đây.”
Vừa dứt lời, cảm giác như Tần Nhiêu lại nhìn mình lâu hơn, ánh mắt đó không biết kỳ lạ chỗ nào nhưng sau đó khóe môi anh lại khẽ nhếch lên, thầm cười trộm.
Anh vươn tay, cầm lại chiếc túi kia dễ như trở bàn tay.
“Đi thôi, em đi trước dẫn đường đi.”
Vào nhà.
Lê Ương chỉ lấy thêm hai cái chén sứ, hai đôi đũa, rồi mang hộp thức ăn bên trong ra. Phải nói màu sắc các món ăn cực kỳ đa dạng, còn có tôm hấp phô mai, xương sườn kho tiêu, cánh gà chiên Coca, mùi hương tỏa ra nồng đậm mê người.
Tần Nhiêu lấy muỗng xới cơm, rồi đưa chén sứ đến trước mặt cô. Hai người ngồi đối diện nhau, cô cúi đầu gặm cánh gà, nghe thấy anh hỏi: “Gần nhà em có chỗ nào chơi không?”
Lê Ương bỏ nửa cánh gà đang ăn dở, cô nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-kho-cuong/3485594/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.