Không một ai dám lên tiếng.
Trái ngược với dáng vẻ hống hách ỷ vào gia thế như lúc nãy, cả đám bọn họ câm như thóc, tất cả đều rụt cổ lại trông cực kỳ hèn nhát.
Tần Nhiêu mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có chơi không?”
“Không chơi, không chơi nữa.” Tên giàu nhất nhóm run rẩy trả lời anh, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự lo sợ.
Tần Nhiêu cười khẩy rồi cúi người, ngón tay thon dài của anh lả lướt nhảy múa trên màn hình điện thoại, anh gõ vài chữ rồi ném máy lại vào người Lê Tân Nguyệt.
Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén kia liếc nhìn cậu con trai lúc nãy, như một người nhìn kẻ thấp kém hơn mình: “Lần sau nếu muốn chơi thì cứ trực tiếp tìm tôi, đừng có đi tìm cô gái nhỏ nhà người ta nữa, biết chưa hả?”
“Biết, biết rồi ạ.”
Tần Nhiêu vừa rời đi cả đám mới kịp hoàn hồn lại, thái độ đó rõ ràng là anh đang ngầm ý muốn chống lưng cho cô gái đó, vậy chắc chắn bọn họ quen biết nhau, suýt nữa là nhóm bọn họ đã lấy trứng chọi đá rồi.
Hơn nữa cũng thật sự may, may là họ không gọi cô gái đó tới chơi thật, nếu không, đắc tội Tần Nhiêu cũng không phải việc dễ sống.
Lê Tân Nguyệt nhìn tin nhắn mà Tần Nhiêu đã gửi trong khung chat, hàm răng cô không tự chủ được mà cắn chặt.
Lê Ương mới đến thành phố G mới mấy ngày đã qua lại với Tần Nhiêu rồi sao? Quả nhiên đúng là mẹ nào con nấy, một lũ bám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-kho-cuong/3465230/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.