Nhà Tưởng Minh Vũ thật sự rất rộng, trang trí theo màu chủ đạo là đen trắng xám.
Ngay lúc này, tôi và hắn đang nằm chung trên một chiếc giường, đương nhiên là vẫn mặc quần áo đầy đủ, tôi phải năn nỉ mãi hắn mới tìm cho tôi một bộ quần áo ngủ rộng rãi để mặc.
Tôi nghiêng người đối mặt với Tưởng Minh Vũ, chọc chọc cánh tay hắn, nhẹ giọng gọi: "Tưởng Minh Vũ."
"Gì?" Hắn nhắm hai mắt lại, tùy tiện đáp một câu.
"Anh đã có người mình thích chưa?"
Hắn mở mắt ra. Hàng lông mi khẽ chớp chớp bao phủ tầm mắt: "Chưa có."
"À, thế anh thích con trai hay con gái?" Tôi hỏi nhỏ.
"Cả hai đều không thích." Hắn nói xong thì nhắm mắt lại, có vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.
"Ò." Tôi cũng không động đậy, cứ nằm đối mặt với hắn như thế mà chìm vào giấc ngủ.
_______
Tưởng Minh Vũ nằm mơ, hắn mơ thấy ba mẹ. Trong một đêm mưa to, mẹ ôm lấy hắn mà khóc, nói ba hắn không cần bọn họ nữa. Khi đó Tưởng Minh Vũ còn bé, hắn cũng khóc theo mẹ, hỏi mẹ rằng tại sao ba không cần mẹ con mình nữa, con sẽ ngoan mà, sau này nhất định con sẽ nghe lời mà, mẹ nói với ba đi, con sẽ không đòi xem phim hoạt hình nữa, mẹ bảo ba về với con đi.
Sau đó, mẹ hắn cũng có một gia đình mới, lúc này hắn mới hiểu được người bị bỏ rơi chỉ có một mình hắn thôi.
Ông bà ngoại không thích hắn, bọn họ cho rằng đứa con gái ngoan của ông bà đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dem-he/992935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.