- Chúng mình tạm thời chia tay nhau đi!
Tuấn thốt ra câu đó thật nhẹ nhàng còn tôi thì sững người tại lúc đó.
\- Anh đừng đùa em như thế\!
\- Tới giờ rồi tao về lớp trước đây\.
Chỉ trong một phút mà mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, Tuấn bỏ đi về lớp trước để lại tôi với hai hàng nước mắt chảy dài. Cảm giác đau nhói nhưng chẳng thể nói ra cứ xâm chiếm tôi.
" Chắc Tuấn giận mình nên mới nói vậy thôi" - tôi tự lẩm bẩm một mình như con ngốc rồi tự đúng dậy về lớp.
Suốt ba tiết học tôi gục mặt xuống bàn, đầu tôi đau như búa bổ, tôi mệt lắm, từ thân xác tới lý trí. Câu nói ấy ghim đậm vào tim tôi, không cách nào lấy ra khỏi.
Không biết trôi qua bao lâu tôi đã tới phòng của mình. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho mọi chuyện qua đi nhưng vừa nhắm mắt lại nước mắt chảy không ngừng.
Mọi thứ uất nghẹn cứ phát tiết nhiều đến mức tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc thức dậy đã tầm tối rồi, một giấc ngủ sâu cùng với giấc mơ đẹp. Tiếc là ngoài đời chúng tôi vừa mới chia tay.
Bước vô phòng tắm nhìn chính mình trong gương tôi rất sốc. Mắt tôi sưng húp, đôi mắt to trong ngày nào giờ biến thành đôi mắt sụp mí nặng. Bộ dạng xấu xí hiện tại của tôi có thể doạ bố mẹ chạy mất.
Tắm xong tôi leo lên giường nằm lướt Facebook thì nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà. Nghe kỹ mới biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247898/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.