\- Chúng em chào thầy\!
\- Ừ\, thầy chào mấy đứa\, đến đủ hết chứ?
\- Dạ đủ\.
\- Vậy ba đứa cứ tự nhiên đi\, thầy lên nhà hàng dặn dò người ta làm đồ ăn\.
\- Bộ thầy không tính cho cái Băng đi à?
Tôi và Hy giả vờ thiếu hiểu biết, lườm nguýt thầy đang muốn giữ bé con kia lại.
\- À à\, em có muốn không?
Thầy cũng biết giỡn đấy, cậu ấy là người đã nói tham gia không đi sao được?
\- Có\, có\.
Cách trả lời của cậu ấy có hơi kì quái, giống trẻ lớp một tập đọc. Chắc thầy ấy bất đắc dĩ lắm mới cho Băng đi chơi, nhìn cách thầy ấy nắm chặt bàn tay, không muốn buông chứng minh rõ mọi chuyện như tôi nghĩ. Tiếc rằng cậu ấy không để ý, giựt mạnh tay thầy ra.
Ba chúng tôi nhìn thầy ái ngại, riêng tôi còn phải ho để che giọng cười hơi lớn của mình. Em chỉ nói em không vô tình cười đâu nha. ( Tg: Mặt dày đích thị chị nữ chính nhà ta)
\- Anh mau tới nhà hàng\, kẻo trễ giờ\. Ngó trước ngó sau\.\.\. coi chừng vấp đá té như ở nhà\. Tạm biệt\.
Một, hai, ba.... hai mươi hai chữ lận, ôi, lần đầu tôi nghe Băng nói một câu dài như thế, ở lớp cậu ấy siêu ít nói, thuộc cực phẩm lạnh lùng girl, cậu ấy thường viết vào giấy note để cho bạn xem thôi, muốn mở miệng cần phải nhờ đến bảo bối của tôi - Hy.
Hai người có tính cách đối lập ấy thế mà lại hợp nhau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247892/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.