Lại phải nhẫn nhịn chịu đói, tiến đến sofa tôi ngồi đó nghỉ ngơi. Dường như bụng tôi biết trêu ngươi, mới bỏ đói tí xíu mà giờ đau quặn thắt lại, tôi nằm xuống ôm bụng co người, chịu đựng một mình. Nó đau đến độ cả cơ thể dần khó chịu, mắt tôi bắt đầu bị hoa, không nhìn rõ mọi vật, cứ như vậy không còn nghe thấy gì cả, tôi cảm thấy mí mắt trĩu nặng chỉ muốn nhắm tịt, chết tiệt, tôi sắp ngất tại đây sao......
\- Hương tỉnh lại\, tỉnh lại\.
Ai đang vỗ mặt tôi vậy, có phải Tuấn không? Tôi rất muốn trả lời lại nhưng không thể, mọi thứ trước mắt chợt tắt ngấm...
*
*
*
Lờ mờ, tôi cảm nhận hơi thở nóng của một người, tôi khẽ đưa tay chạm vào ngũ quan tinh tế, vào mọi lúc khó khăn cậu đều bên cạnh. Tôi thật hạnh phúc khi có cậu.
\- Ốm sắp chết đến nơi còn mê trai\, hừ\!
Quạ bay ngang đầu kêu éc éc ....
\- Ai thèm mê\.\. mày\.\.
\- Mệt mà còn cố cãi\, ngồi dậy ăn chút cháo rồi nghỉ ngơi tiếp\.
\- Mày nấu á? Ăn được không?
\- Có ăn không thì bảo?
Bát cháo bị Tuấn thu lại, cậu ta tính đổ vào sọt rác hả trời, đồ lãng phí!
\- Ăn ăn \.\.
\- Như thế mới là chó ngoan\, nè mở miệng ra \.\.\.
Tuấn ngồi đút cho tôi hết tô cháo, được bạn chăm nên đâm ra tôi lười, ngay cả việc uống thuốc cũng để bạn làm giùm.
\- Nè\, tự uống đi\.
\- Lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247883/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.