(..)
\- Thay vì quan tâm người khác\, quan tâm tao đi nè\.
\- Bớt nói nhảm giùm cái\, không nói thì thôi\, tao tự tìm hiểu\.
Không đợi Tuấn trả lời, tôi vội ăn cho xong để còn ra ngoài rình mò.
Chưa kịp chùi mép miệng tôi đã phóng ra ngoài, đi cách họ 10m. Họ đi đến một quán nước rồi dừng lại, bỗng chốc người đàn ông quay lại nhìn.
Thầy Hưng? Thầy trò gặp nhau vào ngày nghỉ, chắc hẳn có gian tình. Thấy thầy ấy không còn nhìn nữa, tôi bước trừ trong bụi cây ra.
Ngứa ngứa dữ vậy ta, tôi nhìn xuống mới biết kiến bu đầy vào chân tôi. Tôi hoảng loạn đứng nhảy nhảy, phủi kiến.
Phủi xong chân tôi đã sưng rộp cả lên, trông chẳng khác gì chân voi.
\- Đau không?
\- Hỏi ngu vậy\, thử bị kiến bu cắn coi đau không?
Tôi trả lời suông mồm, chứ không nhận ra ai đang hỏi mình.
\- Cho chừa cái tật tò mò\. Lên lưng tao cõng về nhà\.
\- Ngay từ đầu mày nói đại đi\, cứ câm mồm\, hại tao bị kiến cắn\.
\- Cái đó là do cô ngu đấy cô ạ\, tìm chỗ nấp cũng phải biết nhìn chứ\. Leo lên tao cõng về\.
Chời, sự ga lăng có thừa của Tuấn luôn làm tôi tan chảy, được trai đẹp ngỏ lời ngu gì không nghe. Chỉ cần Tuấn sửa đổi cách ăn nói, tôi thề tôi mê Tuấn như điếu đổ, nhưng tiếc rằng cách ăn nói ấy đi sâu vào trong máu, mãi không đổi.
\-\-\-\-\-\-\.\-\-\-\-\-\-\-
\- Này thì tò mò\.\.\.
Giờ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247880/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.