Mở mồm ra "xin lỗi " là xong sao, tuy đã vơi ít cơn giận nhưng vẫn còn.
Tôi không đả động đến lời của Tuấn. Thật may tiếng đánh trống tới, tôi cũng có cớ để về rồi.
Do tôi ngồi trong góc muốn đi ra phải đợi Tuấn đi trước mới ra được. Tôi ngồi chờ Tuấn ra ngoài. Bạn bè về gần hết rồi mà Tuấn không di dời nửa bước.
Trong lớp chỉ còn hai đứa, nhịn không được tôi đứng lên đẩy Tuấn.
\- Xê ra cho tao về\.
\- Tao xin lỗi\.
Biết có lỗi thì làm gì đi nói suông nghe dễ ha.
\- Mày không về thì đi ra để tao về\.
Nói đến vậy còn không biết đường tránh ra, vẫn cứ ngồi trơ trơ ấy.
\- Mặt mày dày từ khi nào vậy Tuấn?
\- Tao xin lỗi\.
\- Mày im đi\, cứ xin lỗi là xong sao? Thế cần gì luật pháp\, cần gì cảnh sát?
\- Đi\.
Tử tế chưa được 10 phút, lật mặt như bánh tráng. Tuấn lôi tôi đi về nhà, càng vùng vẫy càng bị lôi mạnh.
Tới nhà, tôi gào lên:
\- Hở tí là bạo lực\, mày có là con trai không ?
\- Bạo lực với mỗi mày thôi\.
Tôi á khẩu, điều này có thể nói ra sao.
\- Mày\.\. mày\.\.
\- Tao xin lỗi đàng hoàng mày không thích\, thích gì mày mới chịu bình thường với tao?
\- Hai ngày hôm nay ngoan ngoãn nghe lời\, tao sẽ suy xét\.
\- Được\.
Thắng dễ dàng quá ta. Tôi không tin Tuấn chấp nhận không điều kiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247874/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.