Ngày 11 tháng 9 năm 2017. Đi học trễ và triệu chứng kì lạ của trái tim.
Cuộc đời đau khổ nhất là có ông anh trai tính khắm bựa. Và không may mắn cho tôi là có người anh trai như thế... Tại sao lại vậy? Thì là thế này...
"Reeng! Reeng! Reeng!..."-tiếng đồng báo thức vang lên và một ngày mới của tôi lại bắt đầu.
Tôi quay đưa tay ra đầu giường tắt báo thức. Rồi ngồi dậy ngáp một cái rõ to, gãi gãi cái đầu rối tôi lim dim đưa mắt nhìn đồng hồ.
7:00
Cười nhạt một tiếng như một cách đón chào ngày mới, hờ hờ, đã 7 giờ rồi cơ. Khoảng chừng vài giây sau não tôi giờ mới tiến hành loading...
Bây giờ là bảy giờ...
Á đù! Vào lớp lúc bảy giờ. Khoan đã, 7 GIỜ RỒI Áaaaa. Ăn bờ lí vơ bồ. Tôi dụi mắt nhìn lại đồng hồ có khi nhìn nhầm, nhưng số 7 vẫn là số 7 nó không đẻ ra số 6.
Khoan đã, từ từ, bình tĩnh, hôm qua rõ ràng đã đặt báo thức là 6 giờ rồi mà sao bây giờ lại báo 7 giờ. Vậy là sao? Chuyện gì đã xảy ra, thế lực nào đã xen vào.
"Đồng hồ báo thức sai. Đúng rồi!"- Tôi cười tự chấn an bản thân.
Tôi từ từ đến bán học lấy điện thoại ra xem... Mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, mồm trề tới tận cằm. VẪN LÀ 7 GIỜ. WHAT? WHAT 7 GIỜ 5PHÚT!(cái gì 7 giờ 5phút!- tiếng Anh Việt thập cẩm).
ÔI MÁ ƠI! CHẾT CON RỒI! Trễ giờ rồi. Lúc này tôi mới thực sự hoảng loạng, thay quần áo, buộc tóc và vệ sinh cá nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi-cua-toi/65919/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.