Dáng người cao ráo của Sầm Thi đang dựa vào bức tường hành lang, bóng hình nửa sáng nửa tối, thỉnh thoảng lại loay hoay nghịch chiếc cúc áo kim loại trong tay.
Thời khắc đó, Tô Nhất Xán cảm thấy có chút lúng túng, trong vòng vài giờ sau khi đón được cậu em này, thì tất cả sự xấu hổ của cô đều bị phơi bày trước mặt anh, cảm giác mất mặt và điên cuồng ấy khiến cô nhất thời cảm thấy mất kiểm soát.
Cô cúi đầu sải bước nhanh, bước qua trước mặt Sầm Thi đi xuống lầu, mặc dù không muốn thừa nhận, tuy nhiên quả thực là cô đã tự khiến cuộc sống của mình ngày một tồi tệ, ngay giờ phút này đây, cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Từ lầu ba, xuống lầu hai, rồi lại lầu một, xuyên qua đại sảnh, tiếng bước chân phía sau Tô Nhất Xán vẫn như hình với bóng, tựa bóng ma chẳng dứt, như đang muốn nhắc nhở cô về nỗi thống khổ, lúng túng hiện tại.
Một mạch ra khỏi đồn cảnh sát, cơn tức giận bị kìm nén đã lâu trong Tô Nhất Xán đột nhiên bùng phát, cô dừng bước, quay đầu lại nói: “Sầm Thi phải không? Cảm ơn em vừa rồi đã đứng ra, chính nghĩa là không sai, nhưng việc tốt không phải làm như vậy, cũng may khi nãy người đó không sao, bất luận môi trường sống ở nước ngoài của em có tốt đến đâu và ba mẹ chiều chuộng em ra sao, nhưng đây là Trung Quốc, China! Ok?”
“Không thể tùy tiện đánh người, làm vậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, hiểu không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-bat-chot/2542992/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.